Chương 378: Năm đào hoa
Chương 378: Năm đào hoaChương 378: Năm đào hoa
Xem ra cô nàng này không hề biết cầu người khác như thế nào, không có chút trình độ nào cả, ngươi hẳn nên phát huy lợi thế của nữ nhân, để lộ một chút vai, uốn éo mông, lắc lắc ngực, sau đó nói một tiếng,"Ca ca, có được hay không!", như vậy không phải được a, đâu cần phức tạp như vậy, thật sự là.
Quách Đạm nhìn Dương Phi Nhứ mà cũng có chút lo lắng, hận không thể nắm tay dạy Dương Phi Nhứ nữ nhân nên cầu nam nhân như thế nào, đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn, hắn cũng không dám nói lung tung, ra vẻ cả kinh nói: "Ngươi. ... Ngươi nói gì? Đây... Đây là ý gì?"
Dương Phi Nhứ cũng thật sự nghiêm túc nói: "Xin hãy cho ta bảo vệ ngươi một lần nữa."
"Cái gì?"
Quách Đạm giống như không dám tin tưởng, nói: "Ta nói này mỹ nữ, đầu ngươi có phải bị cửa kẹp rồi hay không, hay là có người uy hiếp ngươi?"
Tay cầm đao của Dương Phi Nhứ run lên nhè nhẹ, nàng ghét nhất chính là Quách Đạm há mồm nói giỡn, thế nhưng nghĩ đến mục đích đến đây, nàng không khỏi hít sâu một hơi, cố nén tức giận, nói: "Ta biết thỉnh cầu của ta có thể có chút đường đột, thế nhưng đúng như ngươi nói lúc trước, ta hoàn thành vô cùng thất bại nhiệm vụ bảo vệ ngươi, khiến ngươi thất vọng, cũng làm chính ta cảm thấy rất thất vọng, ta hi vọng ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội để ta chuộc lỗi."
"Thật sao?"
Quách Đạm lấy thái độ hoài nghi dò xét Dương Phi Nhứ, cười nói: "Thứ lỗi cho ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngươi ăn nói khép nép như thế để cầu ta, có phải là vì muốn dùng chiến thuật quanh co, trước lấy lòng ta để tương lai có thể tiến vào Thiên Hộ sở kia hay không?"
"Không phải."
Dương Phi Nhứ mang theo chân thành tha thiết nói: "Từ nhỏ phụ thân đã dạy bảo ta, vấp ngã từ nơi nào liền từ nơi đó đứng lên, đủ loại hành vi trước đó của ta không khỏi khiến phụ huynh hổ thẹn, cũng làm chính ta cảm thấy rất xấu hổ, ta thật sự hỉ vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội chuộc lỗi. Làm ơn!"
Nói xong, nàng liền cúi đầu thi lễ.
Thôi, thôi, đầu óc nữ nhân này đến cùng chỉ toàn cơ bắp, chắc chắn chỉnh đi. Quách Đạm cười gật đầu nói: "Ta rất thưởng thức thái độ lần này của ngươi, là bằng hữu, ta cũng nên trợ giúp ngươi, hơn nữa việc này kỳ thật cũng không phải là việc gì khó, thế nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn luôn hoài nghi động cơ của ngươi không thuần."
Dừng lại một chút, Quách Đạm mới tiếp tục nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ ta cố ý làm khó dễ ngươi, nếu như ngươi thề mãi mãi không tiến vào Thiên Hộ sở ở khu đua ngựa, vậy ta liền đáp ứng cho ngươi quay trở lại bảo vệ ta."
Dương Phi Nhứ hai mắt mở một cái, nàng tuyệt đối không ngờ rằng Quách Đạm sẽ đưa ra một yêu cầu như thế, làm nàng có chút không biết làm sao.
Quách Đạm cười hỏi: "Thế nào?"
Dương Phi Nhứ chần chờ nói: "Thế nhưng... Thế nhưng ta cũng không có khả năng luôn luôn bảo vệ ngươi."
Quách Đạm cười nói: "Đây là đương nhiên, ngươi lúc nào cũng có thể rời đi, ta cũng có thể sa thải ngươi bất cứ lúc nào, thế nhưng ngươi nhất định phải lập lời thề này, bằng không, ta sẽ cảm thấy chính mình là một tên ngốc, bị một nữ nhân ba lần bốn lượt đùa giỡn."
Hai đầu lông mày của Dương Phi Nhứ lộ ra một tia giãy giụa, một lát sau, nàng cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Được, Dương Phi Nhứ ta thề mãi mãi không tiến vào Thiên Hộ sở ở khu đua ngựa."
Nàng đương nhiên rất muốn vào Thiên Hộ sở này, bởi nó chính là ước mơ tha thiết của nàng, dù sao bây giờ muốn tìm được một vệ sở trong Cẩm Y Vệ không bị Đông xưởng ảnh hưởng là việc rất khó khăn, thế nhưng với tính cách của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không vì thế mà ủy khúc cầu toàn, nếu như nàng không cảm thấy chính mình sai thì tuyệt đối sẽ không có khả năng tới đây, vì vậy so sánh với Thiên Hộ sở kia, việc này đối với bản thân nàng càng quan trọng hơn.
Nàng không hi vọng việc này trở thành vết nhơ không thể xoá đi trong cuộc đời của mình.
"Năm sau lại đến đây đi, mấy ngày tới ta không cần ra ngoài." Quách Đạm cười nói: "Hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Đa tạ."
Dương Phi Nhứ cúi đầu thi lễ, chỉ là thần sắc vẫn vô cùng lãnh khốc, không có bất kỳ chút kích động nào, lại nói: "Nếu như không có chuyện khác, ta cáo từ trước."
Quách Đạm gật đầu nói: "Trong nhà còn có một số việc phải làm, ta sẽ Dương Phi Nhứ ôm quyền thi lễ, sau đó liền quay người đi hướng đại môn.
Quách Đạm nhìn bóng lưng có vẻ hơi cô đơn của nàng, cười lắc đầu, cô nàng ngốc này, ngươi ở bên người ta thì có vào hay không Thiên Hộ sở kia có gì khác nhau.
Kỳ thật vận mệnh của Dương Phi Nhứ đã bị Quách Đạm an bài, bây giờ hắn đắc tội nhiều người như thế, trong nội tâm hắn có thể không sợ hãi sao, hắn muốn một người có thể bảo vệ hắn, nhưng đồng thời hắn lại không muốn sự bảo vệ này biến thành một loại giám thị, vì vậy trước mắt Dương Phi Nhứ chính là nhân tuyển bảo tiêu thích hợp nhất trong mắt Quách Đạm.
Quách Đạm trở lại trong viện, Khấu Ngâm Sa thấy hắn nhanh như vậy đã trở lại, không khỏi kinh ngạc nói: "Hai người đã nói xong rồi sao?"
Quách Đạm nhún nhún vai cười nói: "Nàng ta không phải là một nữ nhân thích nói những lời vô ích."
Khấu Ngâm Sa lại hỏi: "Vậy hai người nói chuyện thế nào rồi?"
"Ta đáp ứng cho nàng ta một cơ hội nữa."
Quách Đạm nói xong, liền ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Khấu Ngâm Sa, cười nói: "Phu nhân, nàng không cần quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này, bây giờ đang nghỉ tết, chúng ta không nói chuyện công việc nữa, nghỉ ngơi thật tốt một lần, nói thật ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi."
Khấu Ngâm Sa ở trong ngực Quách Đạm nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ thật Quách Đạm cũng là người cuồng công việc, làm sao sẽ cảm thấy mỏi mệt, chỉ cần có tiền để kiếm, hắn đều sẽ rất hưng phấn, bởi vì nó chính là hứng thú lớn nhất của hắn, thế nhưng hiện tại hắn có chút thay đổi, quan tâm của hắn không còn chỉ là tiền tài, mà còn có gia đình, hắn biết bây giờ Khấu Ngâm Sa cần nhất là có người làm bạn.
Kỳ thật chuyện này hiếm khi xảy ra trong cuộc đời của Khấu Ngâm Sa, từ nhỏ đến lớn Khấu Ngâm Sa đều là một nữ nhân vô cùng độc lập và kiên cường, đây cũng là vì Khấu Thủ Tín cho nàng tự do và ủng hộ cực lớn, tại cổ đại trọng nam khinh nữ này đây là một chuyện rất hiếm thấy, điều này cũng tạo nên Khấu Ngâm Sa hiện tại, thế nhưng hôm nay Khấu Thủ Tín lại đột nhiên sa thải nàng, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng mê mang và trống rỗng, lúc này nàng xác thực cần một người, đặc biệt là Quách Đạm ở bên cạnh làm bạn.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, từ ngày mồng hai tết trở đi, khách đến Khấu gia chúc mừng nối liền không dứt, như những cơn sóng nối tiếp nhau không ngớt, ban ngày đại môn của Khấu gia chưa có lúc nào đóng lai. Không có cách nào, với địa vị trước mắt của Nhất Tín nha hành, cho dù không có đại hỉ sự này, mấy người Chu Phong cũng sẽ tới đây chúc tết Khấu Thủ Tín.
Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ giới hạn trong giới thương nhân, mấy người Từ Kế Vinh, Lưu Tẫn Mưu đều không tới chúc mừng, bởi vì bọn hắn là con cháu danh môn vọng tộc, ăn tết là khoảng thời gian vô cùng bận bịu, phải đi theo trưởng bối chúc tết khắp nơi.
Nhưng dù vậy, Quách Đạm cũng thật sự là mệt mỏi ứng phó, điểm này hắn và Vạn Lịch rất giống nhau, không quá ưa thích những lễ nghi phiền phức này.
Cũng may Khấu Thủ Tín lại rất hưởng thụ, trước kia Khấu Thủ Tín đều có cảm giác bản thân mình có chút không ngẩng đầu lên được, trong một khoảng thời gian rất dài, Khấu Thủ Tín đã bị người dần dần quên lãng, trước khi Quách Đạm đến, mọi người đều biết quản sự Nha hành là Khấu Ngâm Sa, về sau chính là Quách Đạm, nguyên nhân chính là vì hắn chỉ có một nữ nhi, không có nam hài, tại cổ đại không có nam tử nối dõi tông đường là một chuyện vô cùng hổ thẹn.
Hiện tại Khấu Ngâm Sa cuối cùng đã mang thai, Khấu Thủ Tín cũng tìm về được bản thân, phong phạm gia chủ hiển thị hoàn toàn rõ ràng.
Khấu Ngâm Sa nhìn thấy phụ thân vui vẻ như thế, từ sáng sớm đến tối muộn, lúc nào cũng thấy khuôn mặt Khấu Thủ Tín tràn ngập nụ cười, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, phàn nàn trong nội tâm cũng dần dần biến mất, nàng là một nữ nhân rất lý tính, Khấu Thủ Tín đã vì nàng mà hi sinh nhiều như thế, bây giờ nàng làm sao có thể vì mười tháng này mà oán trách phụ thân của mình.
Ngày nghỉ đều rất nhanh chóng qua đi, trong chớp mắt đã đến mười sáu tháng giêng.
Hôm nay chính là ngày Nha hành mở cửa trở lại, ông trời hôm nay cũng tốt tính, ánh nắng ấm áp thật sớm đã ùa vào trong phòng, Quách Đạm cũng rời giường thật sớm, sau hơn hai mươi ngày nghỉ ngơi, trạng thái tỉnh thần của Quách Đạm thay đổi rất không tệ, hơn nữa chưa bao giờ hắn rời xa công việc lâu như vậy, điều này cũng khiến hắn rất chờ mong.
"Mấy ngày qua làm khổ phu quân rồi."
Khấu Ngâm Sa cẩn thận giúp Quách Đạm sửa sang y phục, thấy Quách Đạm có vẻ hưng phấn như vậy, không nhịn được mím môi cười nói.
Quách Đạm vội nói: "Phu nhân sao có thể nghĩ như vậy, mấy ngày vừa qua chính là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời của vi phu."
Khấu: Naâm Sa cười không nói: Quách Đam hiểu nàna. nàng làm ean lại không hiểu Quách Đạm, tay nàng nhẹ nhàng lướt qua đầu vai Quách Đạm, nói: "Sắp đến giờ rồi, chàng mau mau đi thôi."
Quách Đạm cúi đầu hôn lên môi nàng, nói: "Chờ ta trở lại báo cáo công việc cho nàng."
Khấu Ngâm Sa xấu hổ cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ra khỏi tiểu viện, thì thấy Khấu Thủ Tín đang đứng trong viện chỉ huy hạ nhân làm việc, có thể thấy Khấu Thủ Tín đang làm gương tốt, kiên quyết không cho Khấu Ngâm Sa làm bất cứ việc gì.
"Nhạc phụ đại nhân, chào buổi sáng!"
Quách Đạm tiến lên phía trước, chắp tay thì lễ.
Khấu Thủ Tín cười nói: "Trong lúc Ngâm Sa mang thai, hiển tế phải vất vả nhiều hơn rồi, nhưng ngươi yên tâm, trong nhà này lão hủ sẽ trông coi."
Khấu Thủ Tín sẽ không đến Nha hành hỗ trợ, bởi vì hắn biết hắn đã không giúp được gì cho Nha hành bây giờ.
Quách Đạm vội nói: "Đây đều là việc tiểu tế phải làm."
Khấu Thủ Tín gật đầu, đột nhiên quay đầu về hướng đại môn, nói: "Dương cô nương đã đến từ sớm, ta bảo nàng vào trong ngồi chờ một chút, nhưng nàng không đồng ý."
Quách Đạm nhìn theo thì thấy Dương Phi Nhứ đang cầm tú xuân đao đứng ở cửa, thấy hắn nhìn ra, liền khẽ gật đầu ra hiệu.
Quách Đạm vẫy vẫy tay, lại hướng Khấu Thủ Tín nói: "Nhạc phụ đại nhân, nếu không còn chuyện khác, tiểu tế đi Nha hành làm việc đây."
"Đi thôi, đi thôi."
Quách Đạm khẽ gật đầu thi lễ, sau đó quay người đi hướng đại môn, đi tới trước mặt Dương Phi Nhứ, liền cười nói: "Ta không nhớ bảo ngươi đến sớm như vậy."
Dương Phi Nhứ nói: "Ta cũng không có chuyện khác để làm."
Quách Đạm cười cười, sau đó đi ra cửa.
Đi tới Nha hành, Khấu Nghĩa thật sớm đã ở cửa chờ, thấy Quách Đạm đi đến, vội vàng tiến lên nghênh đón "Cô gia, chào buổi sáng."
Hắn vẫn lấy thân phận quản gia làm việc ở Nha hành, cho nên vẫn gọi Quách Đạm là "Cô gia" giống như trước kia.
"Chào buổi sáng!"
Quách Đạm gật đầu, thấy Khấu Nghĩa mặc một bộ trường bào màu đỏ, không nhịn được trêu ghẹo: "Quản gia hôm nay trông rất soái nha." "Đa tạ cô gia khích lệ." Khấu Nghĩa ngượng ngùng cười một tiếng, lại nói: "Cô gia, sáng nay tiểu nhân vừa tới không lâu thì Từ cô cô đột nhiên đến, nói là ngài mời nàng đến."
"Thật sao?"
Quách Đạm kinh hỉ nói: "Nàng bây giờ ở đâu?"
Khấu Nghĩa nói: "Tiểu nhân vốn mời nàng vào trong viện ngồi, thế nhưng nàng nói nàng đến đây để đàm luận công việc, cho nên tiểu nhân cũng không dám lãnh đạm, vì vậy tiểu nhân mời nàng đến văn phòng giám đốc ngồi tạm."
"Ta biết!"
Quách Đạm gật đầu, nghĩ thầm, oa! Ngày đầu tiên đi làm liền gặp được hai nữ nhân, hơn nữa ai cùng đều là mỹ nữ tuyệt sắc, chẳng lẽ năm nay chính là năm đào hoa của ta, vậy thì thật sự là quá khó xử ta.
"Giám đốc, chào buổi sáng!"
Vừa vào đại sảnh, mấy thiếu nữ ở quầy lễ tân lập tức đứng dậy.
"Chào buổi sáng!"
"Giám đốc, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng!"
Vào giờ phút này, nhân viên của Nha hành đều đã ngồi vào bàn làm việc, được nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, ai ai cũng đều có tinh thần phấn chấn, thậm chí trên mặt còn toát ra vẻ hưng phấn, bọn họ ở nhà ngốc nhiều ngày như thế lại hoài niệm thời gian đi làm ở Nha hành, bởi vì bây giờ cũng không có hoạt động giải trí gì cho tầng lớp ăn tiền lương, đi làm ở Nha hành mặc dù mệt, thế nhưng càng có niềm vui thú.
Về sau bọn họ còn oán trách Quách Đạm cho nghỉ nhiều như vậy.
Toàn bộ Nha hành là một mảnh sinh cơ bừng bừng.
Quách Đạm trực tiếp đi tới văn phòng, vừa đẩy cửa ra thì bị một bóng lưng nổi bật lọt vào tầm mắt.
Nữ tử kia nghe thấy âm thanh mở cửa, liền quay đầu lại, mỉm cười gật đầu nói: "Chào buổi sáng."