Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 380 - Chương 379: Tại Thương Nói Thương

Chương 379: Tại thương nói thương Chương 379: Tại thương nói thươngChương 379: Tại thương nói thương

"Từ... Từ cô cô?"

Quách Đạm có chút không quá xác định nói.

Chỉ thấy phía trước cửa sổ có một nữ tử dung mạo cực đẹp đang đứng, nàng mặc một bộ váy nguyệt hoa bằng lụa màu vàng nhạt, mắt ngọc mày ngài, da trắng hơn tuyết, tư thái cao gầy linh lung tinh tế, thần thái nhàn tĩnh, khí chất cao quý, toàn thân trên dưới tuy không không lộ ra nét vũ mị của thiếu phụ, nhưng bên trong lại ẩn giấu một tia thiếu nữ ngây ngô.

Trước đó Từ cô cô vẫn luôn mặc đạo bào vô cùng mộc mạc, mặc dù không che dấu được mỹ mạo, nhưng lại che đi khí chất của nàng.

Mà bây giờ Từ cô cô đã cởi xuống đạo bào, khiến mị lực của nàng hiện lên vô cùng sống động.

Năm tháng chỉ khiến nàng duyên dáng yêu kiều lột xác thành phong hoa tuyệt đại.

Từ cô cô đối với chuyện này đã nhìn quen không trách, thần tình lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy cởi xuống đạo bào tới đây hỗ trợ sẽ càng thêm phù hợp."

Vậy ngươi lại có biết hay không, kỳ thật cởi hết quần áo sẽ càng thêm phù hợp?

Quách Đạm không nhịn được thầm nói một câu.

Tất cả mọi người đều nói, Từ gia có nữ, diễm tuyệt thiên hạ.

Hôm nay gặp mặt, quả thật là danh bất hư truyền.

Quách Đạm cũng phải thừa nhận, cho dù là Hoàng quý phi của Vạn Lịch cũng kém xa Từ cô cô, nhưng bởi vậy có thể thấy được, nhân gia Vạn Lịch và Hoàng quý phi là chân ái, cười nói: "Vẫn là. Đúng, nếu cư sĩ đã cởi xuống đạo bào, mà ta vẫn gọi là cư sĩ thì hình như không quá phù hợp, vậy ta dứt khoát liền gọi là Từ cô cô đi."

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, sau đó nói: "Ta mặc dù đã cởi xuống đạo bào, nhưng tâm vẫn hướng về đạo, ngươi gọi ta là cư sĩ cũng không tính là sai."

"Vậy được." Quách Đạm có chút nhún vai,"Cư sĩ mời ngồi, mời ngồi."

"Đa tạ."

Hai người đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, Quách Đạm đầu tiên là phân phó người pha một bình trà ngon, sau đó lại hướng Từ cô cô nói: "Thật sự không ngờ cư sĩ sẽ chọn hôm nay đến đây." Ngày đó mặc dù Từ cô cô đáp ứng hắn tới đây hỗ trợ, thế nhưng tuyệt không nói lúc nào sẽ đến, Quách Đạm cũng không miễn cưỡng nàng, dù sao giữa hai người cũng không bất kỳ khế ước gì, muốn miễn cưỡng cũng không được, chỉ có thể tùy thuộc vào Từ cô cô.

Từ cô cô nói: "Ta hi vọng tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu."

"Thì ra là thế."

Quách Đạm cười gật đầu.

"A, suýt chút nữa thì quên nói một tiếng chúc mừng với ngươi." Từ cô cô nói.

Quách Đạm sửng sốt một chút, đột nhiên hưng phấn nói: "Kỳ thật cư sĩ hôm nay có thể tới đây đã là việc vui lớn nhất, ta tin nếu nội tử biết hôm nay cư sĩ tới đây hỗ trợ, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, gần đây nàng bị nhạc phụ đại nhân cấm túc." Lúc nói chuyện, trong lòng hắn cũng đang nghĩ, nếu sau này có Từ cô cô thường xuyên bồi tiếp Ngâm Sa, vậy hắn có thể chuyên tâm làm việc.

Hắn càng cảm giác Từ cô cô đến thật đúng lúc.

Từ cô cô khẽ gật đầu nói: "Lát nữa ta sẽ tới thăm Ngâm Sa."

"Vậy thì không thể tốt hơn." Quách Đạm lại hỏi: "Đúng, hẳn đây là lần thứ nhất cư sĩ đến Nhất Tín nha hành đi."

Từ cô cô lắc đầu nói: "Ta đã từng đến đây một lần khi đến tìm Ngâm Sa."

"Đúng đúng đúng!" Quách Đạm nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Không biết cư sĩ cảm thấy như thế nào về Nhất Tín nha hành?"

Từ cô cô gật đầu khen: "Nơi này ai ai cũng đều thể hiện ra triều khí phồn thịnh, thậm chí còn lây nhiễm đến ta, đây là điều ta chưa từng nhìn thấy ở bất cứ đâu, ta nghĩ Nhất Tín nha hành còn xa mới đạt đến đỉnh phong."

"Mong như lời chúc của cư sĩ."

Quách Đạm vui vẻ cười một tiếng, lại nghiêm túc nói: "Cư sĩ, giữa chúng ta không hề có khế ước, thế nhưng Nha hành là hình thức đầu tư cổ phần, không có khế ước, ta cũng không tốt lắm sắp xếp chức vụ cho cư sĩ, thậm chí ta cũng không thể lấy tiền của Nha hành để trả thù lao cho cư sĩ. Nhưng nói trở lại, cư sĩ cũng không phải tới đây để giúp ta quản lý mua bán của Nha hành, mà là trợ giúp ta xử lý những việc liên quan đến triều đình, ta nghĩ như vậy, nếu không cư sĩ lấy thân phận trợ lý riêng của ta để đến làm việc trong văn phòng giám đốc."

Ouách Đam không cá khả năng hnàn †oàn tin tưởng TY cô â. hắn †am thời không muốn Từ cô cô trực tiếp can dự vào mua bán của Nhan hành, cho nên hắn không có khả năng để Từ cô cô làm công việc của Khấu Ngâm Sa.

Từ cô cô gật đầu nói: "Tùy ngươi, ta cũng không phải rất để ý."

Quách Đạm cảm thấy hứng thú nói: "Vậy không biết cư sĩ để ý cái gì?"

Từ cô cô không trả lời mà hỏi lại: "Còn ngươi để ý đến cái gì?"

"Tiền tài."

Quách Đạm quả quyết hồi đáp.

Từ cô cô nói: "Đây cũng là thứ ta để ý."

Quách Đạm thoáng sững sờ, cười khổ nói: "Làm sao nghe giống như là cư sĩ đến giám sát ta a."

Từ cô cô cười yếu ớt nói: "Cho dù xem như giám sát thì không phải cũng là ngươi cam tâm tình nguyện sao."

"Tuyệt đối cam tâm tình nguyện."

Quách Đạm cười ha ha, lại nói: "Kỳ thật nội tử cũng đã từng đề cập với ta, là cư sĩ dạy nàng hành thương, nhưng nàng cũng nói, cư sĩ vẫn rất có thành kiến với thương nhân."

Từ cô cô vô cùng thản nhiên nói: "Không chỉ mình ta, ta nghĩ ai cũng có thành kiến với thương nhân."

"Những người khác ta không để ý, thế nhưng cư sĩ." Dừng lại, Quách Đạm lại cười nói: "Thế nhưng cư sĩ đã tới nơi này, ta nghĩ chúng ta nên tìm hiểu về nhau một chút, để tránh sau này xuất hiện mâu thuẫn."

Từ cô cô trầm ngâm một chút, nói: "Ta nghe nói ngươi ở Vệ Huy phủ kết bạn với rất nhiều tấn thương?"

"Đúng thế."

Quách Đạm gật đầu, trong mắt lại lộ ra một tia hoang mang.

Từ cô cô nói: "Từ khi Đại Minh lập quốc đến nay đã có rất nhiều lần phát sinh chiến tranh với Mông Cổ, mà rất nhiều tấn thương thường xuyên trong lúc hai quốc giao chiến, bằng vào thiên thời địa lợi của mình buôn lậu quân bị vật tư cho Mông Cổ, ngươi có cho rằng đây chỉ là hiện tượng cá biệt không?"

"Dĩ nhiên không phải."

Quách Đạm lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy đây là hiện tượng rất phổ biến."

Không nói niên đại này còn chưa có quá nhiều khái niệm về dân tộc, quốc gia, cho dù là ở hậu thế, thương nhân cũng đều có đức hạnh này, vũ khí Mỹ sản xuất đánh nhau với quân Mỹ.

Quách Đạm là thương nhân, cũng không thể phủ nhận điểm này.

Từ cô cô lại hỏi: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?"

Quách Đạm khẽ nhíu mày, lộ ra chút do dự.

Từ cô cô cười nói: "Thương nhân trục lợi chính là thiên tính, thế nhưng thương nhân trục lợi cũng chắc chắn khiến cho ánh mắt trở nên thiển cận vì tư lợi mà bất chấp tất cả, cổ nhân có câu da không còn, tóc mọc ở đâu, kết quả của bọn hắn cũng sẽ là gieo gió gặt bão."

Quách Đạm cười khổ nói: "Ta chẳng qua chỉ thoáng chần chừ một lát, cư sĩ không cần nhanh như vậy đã đưa ra kết luận đi."

"Chẳng lẽ ngươi sẽ không?" Từ cô cô hỏi.

"Tuyệt đối sẽ không."

Quách Đạm cười nói: "Tại thương nói thương, lợi ích của ta đều ở Đại Minh, Đại Minh càng tốt, ta càng tốt, còn Mông Cổ cũng chỉ là thuận tiện mậu dịch mà thôi, không kiếm được điểm này tiền đối với ta cũng không có gì quan trọng, ta tuyệt sẽ không vì hạt vừng mà đánh mất dưa hấu. Ta sở dĩ chần chờ là bởi vì ta biết, trước khi làm một việc gì ta cũng như các thương nhân khác chỉ căn cứ theo lợi ích của bản thân để cân nhắc, vì vậy đại đa số thương nhân đều sẽ giống như tấn thương."

Từ cô cô hỏi: "Chẳng lẽ lợi ích của tấn thương không ở Đại Minh sao?"

Quách Đạm cười nói: "Người chân chính có được lợi ích không phải là thương nhân, mà là quan viên. Như vậy thương nhân tại sao muốn từ bỏ cơ hội phát tài của chính mình để bảo vệ một đám quan viên ngày thường rất khinh bỉ bọn họ, ta cảm thấy mọi việc đều phải có đi có lại, ta biết rất nhiều thương nhân mặc dù rời xa chiến tranh, nhưng lại bởi vì chiến tranh mà táng gia bại sản, nguyên nhân chính là bọn họ từ đầu tới cuối đều chỉ là một đám cừu non đợi bị làm thịt, cư sĩ vĩnh viễn không thể hi vọng xa vời một đám cừu non sẽ bảo vệ đàn sói, đây vốn không hợp tình hợp lý."

Từ cô cô nói: "Dùng cái xấu của người khác để giải thích cái xấu của chính mình, thật đúng là ứng với câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nếu như người trong thiên hạ đều nghĩ như ngươi, Đại Minh liền vong."

Quách Đạm nói: "Vong và không vong từ đầu đến cuối không quyết định bởi thương nhân và bách tính, có lẽ thương nhân có rất nhiều tật xấu, làm rất nhiều chuyện táng tận thiên lương, nhưng xin đừng đem trách nhiệm đẩy lên đầu thương nhân, giống như văn nhân luôn thích nói câu kêu, người phát minh ra việc phóng hỏa hí chư hầu không phải là Bao Tự, mà là Chu U Vương."

"Ngươi nói rất đúng."

Từ cô cô gật đầu, nói: "Thế nhưng bây giờ đang có một thương nhân đã dần dần đi đến độ cao không thuộc về hắn."

Quách Đạm nói: "Vì vậy thương nhân này mới mời một trí giả vừa có mỹ mạo vừa có trí tuệ đến giúp hắn tính toán nên như thế nào vừa kiếm được tiền vừa có lợi cho quốc gia và bách tính."

"Ngươi đúng là lòng tham không đáy." Từ cô cô cười một tiếng, lại nói: "Nhưng ngươi phải biết cá và tay gấu không thể có được cả hai."

Quách Đạm nói: "Từ khi còn rất nhỏ ta đã biết câu nói này, nhưng ta chưa bao giờ đồng ý, bởi ta cảm thấy chuyện này quyết định bởi giá tiền, mà không phải là đương nhiên."

"Tiền không phải là thứ thương nhân thích nhất sao?"

"Thương nhân thích nhất thật ra chính là dùng tiền, ngược lại là những địa chủ kia chỉ có vào chứ không có ra."

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, cười khổ nói: "Xem ra muốn thuyết phục ngươi không phải là một chuyện dễ dàng."

"Thái độ kính nghiệp của cư sĩ cũng vượt quá sự tưởng tượng của ta." Quách Đạm cười nói: "Từ từ tới đi, nếu không ta dẫn cư sĩ đi tìm hiểu một chút về Nha hành chúng ta."

Từ cô cô lại nói: "Ta không phải là trợ ý riêng ngươi mời đến sao? Ta muốn đi thăm Ngâm Sa trước đã."

"Cũng được."

Quách Đạm gật đầu, lập tức gọi một tiểu thư ký đến mang Từ cô cô đi Khấu gia.

Lần trò chuyện này chỉ là một lần thăm dò của hai bên, nhưng cũng tiếc là hai bên đều không thăm dò ra ranh giới cuối cùng của đối phương là ở nơi nào.

Từ cô cô vừa đi không lâu, Khấu Nghĩa liền đi đến, nói "Cô gia, mấy người Chu viên ngoại đến."

"Đến thật sớm."

Quách Đạm lẩm bẩm một câu, lại hỏi: "Đồ vật ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị kỹ càng." Năm nay Nha hành mở cửa trở lại thật đúng là có ý nghĩa trọng đại, bởi vì tiền trang sẽ chính thức khai trương vào ngày hôm nay, mà tiền trang chính là trọng tâm đầu tư của Nha hành trong năm nay, vì vậy các cổ đông liền chạy tới rất sớm.

Thế nhưng bọn họ đều không thích tới phòng làm việc ngồi, vừa vặn hôm nay có ánh nắng ấm áp, vì vậy tất cả đều trực tiếp đến đứng trên thảm cỏ ngoài phòng họp.

"Nha! Quách hiền điệt đến."

"Đại cát đại lợi!"

"Khai xuân đại cát."

Bọn họ nhìn thấy Quách Đạm đến, lập tức vây quanh, chắp tay chúc mừng.

Quách Đạm chắp tay một cái, nhìn trái nhìn phải, nói: "Các vị không phải là đến tay không chứ?"

Chu Phong sửng sốt một chút, nói: "Tết năm nay không phải đã qua rồi sao."

Quách Đạm sách một tiếng: "Hôm nay Nha hành chúng ta khai xuân, nên làm một chút gì đó để lấy may."

"Lấy may?"

Mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.

"Đương nhiên. Cũng may ta biết các vị đều là người bận rộn, sẽ không nhớ đến những chỉ tiết này, vì vậy ta đã chuẩn bị cho các vị."

Quách Đạm cười ha ha một tiếng, lại vung tay lên, nói: "Quản gia còn không mau đem hồng bao phát cho mọi người."

Khấu Nghĩa mang theo một cái giỏ trúc tiến lên, tất cả bên trong đều là tiểu hồng bao, đương nhiên, đều là trống rỗng.

Chu Phong ngưng mắt xem xét, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hồng bao!"

Quách Đạm cười nói: "Các vị chỉ cần đem một chút bạc vụn bỏ vào bên trong, sau đó phân phát cho nhân viên của Nha hành là được. Thứ nhất là để lấy may mắn; thứ hai, có câu nói là có trọng thưởng tất có dũng phu. Thứ ba, gia tăng lực ảnh hưởng của các vị cổ đông tại Nha hành, nếu không, nhân viên đều chỉ cho rằng đông chủ của Nha hành chỉ có một mình ta, như vậy thì rất không tốt."

Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, không có gì khác, chính là đòi tiền. Bọn họ nhìn chung quanh, đánh giá một chút số lượng nhân viên Nha hành, rồi lại nhìn lại túi tiền của mình, chỉ sợ hôm nay đừng nghĩ mang về một phần bạc.
Bình Luận (0)
Comment