Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 663 - Chương 663: Miệng Cọp Gan Thỏ (1A)

Chương 663: Miệng cọp gan thỏ (1a)

Nhưng Thẩm trấn thủ khác, ngươi đã là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, bản thân lại là các chủ Võ các, nếu bảo Tiềm Tâm các tới đây xây dựng ngục Trấn Ma, tin tưởng không có vấn đề gì.”

“Có thể.”

Thẩm Trường Thanh cũng trực tiếp đồng ý.

Lời Quý Thiên Lộc nói không có gì để bắt bẻ, ngục Trấn Ma quả thực không phải ai cũng có thể xây dựng.

Nơi giam giữ yêu tà, bản thân đã cực kỳ nghiêm cẩn.

Không đến một khắc đồng hồ.

Hai người coi như đã quyết định chuyện này.

Trong lòng Thẩm Trường Thanh cũng thả lỏng.

Thành Phá Sơn muốn xây dựng ngục Trấn Ma, chờ đến lúc đó đi thành Nam Hải, cũng tương tự cần bảo thành Nam Hải xây dựng ngục Trấn Ma.

Hắn cũng tính sẵn rồi.

Lợi dụng quyền hạn của mình, khiến cả Trấn Ma ti phủ Nam U đều phục vụ cho mình.

Như vậy, đã có thể thanh trừ yêu tà các nơi, lại có thể tăng tiến thực lực của mình, cớ sao mà không làm.

“Thiên Hạ minh hôm nay đã đến nơi nào?”

Trong thành Nam Hải, Vân Tôn vốn nên bế quan chữa thương, hôm nay lại tự mình đi ra chủ trì đại cục.

Không có cách nào cả.

Thành Bại Nguyệt thế mà phá rồi, hơn nữa lão bằng hữu Viên Cực cũng chết ở trong tay Thích Ma Ha.

Tin tức này, hoàn toàn làm hắn chấn động.

Nói đến thực lực cá nhân.

Vân Tôn tự nhận hắn không mạnh hơn Viên Cực bao nhiêu.

Đồng thời.

Nói đến lực lượng tổng hợp của Trấn Ma ti, thành Nam Hải cũng không mạnh hơn thành Bại Nguyệt.

Hôm nay, thành Bại Nguyệt bị phá, Viên Cực chết trận.

Đại quân Thiên Hạ minh, mắt thấy sắp đánh tới trước mặt thành Nam Hải, muốn nói không khẩn trương, đó là chuyện không có khả năng.

Nếu không phải bận tâm đến thể diện bản thân, giờ phút này, Vân Tôn cũng đã tính dẫn theo người Trấn Ma ti tạm thời rút lui, tránh đi mũi nhọn của Thiên Hạ minh rồi tính tiếp.

Nghe được hắn hỏi, Lạc Tấn làm tổng quản sự Thiên Sát vệ thành Nam Hải ôm quyền nói: “Thiên Hạ minh sau khi công phá thành Bại Nguyệt, hầu như không hề dừng lại, lấy thế cường thịnh tiếp tục hướng tới thành Nam Hải.

Đến nay, trong phạm vi thành Nam Hải quản hạt, đã có mấy thành bị phá.

Nhưng trong các thành trì bị phá, chỉ có người của triều đình cùng với kẻ phản kháng bị chém giết, người còn lại không có tổn thương gì.”

“Thích Ma Ha là thật sự mang phủ Nam U coi là vật của bản thân!”

Ánh mắt Vân Tôn âm trầm lạnh lẽo.

Cách làm của đối phương, không thể nghi ngờ là đang thu hoạch lòng dân.

Tấn công các thành của Đại Tần, lại chỉ chém giết người phản kháng cùng với người của triều đình, không thương tổn dân chúng mảy may, là thu mua lòng người quá rõ ràng.

Nếu tin tức truyền lưu ra ngoài, như vậy sự phản kháng của các thành sẽ càng ngày càng yếu.

Dù sao, Thiên Hạ minh thế quá mạnh, thực đến lúc không thể làm gì được, hắn tin tưởng không có mấy ai sẽ cam nguyện liều mạng đến cùng.

Trừ phi, là cục diện nhất định phải chết, vậy mới có thể thề sống chết phản kháng.

Cách làm của Thiên Hạ minh như vậy, có thể tan rã sĩ khí các thành trên trình độ rất lớn.

Sau đó, Vân Tôn lại hỏi: “Thành Phá Sơn bên đó, bây giờ có chi viện đến không?”

“Tạm thời chưa có tin tức.”

“Quý Thiên Lộc hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ hắn tính chờ sau khi thành Nam Hải chúng ta bị phá, lại chỉnh hợp toàn bộ lực lượng, đi ngăn cản thế công của Thiên Hạ minh?”

Vân Tôn cảm giác rất hoang đường.

Cũng đến tình trạng này rồi, thành Phá Sơn thế mà vẫn chưa có một chút động tác nào.

Hắn cũng không khỏi hoài nghi.

Quý Thiên Lộc có phải đã sớm đi theo địch, cho nên mới ngồi xem Thiên Hạ minh công hãm các thành hay không.

Nhưng, ý nghĩ như vậy, cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ một phen mà thôi.

Bản thân Vân Tôn cũng rất rõ ràng.

Quý Thiên Lộc không có khả năng phản bội.

Lúc này, có chim từ bên ngoài bay vào.

Lạc Tấn vươn tay, con chim ngoan ngoãn đáp ở trên bàn tay, sau đó hắn lấy xuống ống trúc buộc trên chân chim, phất tay, con chim liền tự giác rời đi.

Trong đại điện, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Lạc Tấn.

Chim chính là một trong những công cụ đưa tin của Thiên Sát vệ.

Thời cơ này, có bất cứ tin tức nào truyền đến, đều có thể liên lụy đến thành Nam Hải tồn vong.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lạc Tấn mở ra ống trúc, sau khi đọc hết một lượt nội dung bên trong, sắc mặt thay đổi hẳn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Tôn trầm giọng hỏi.

Trong lòng hắn có một tia dự cảm bất hảo.

Lạc Tấn buông ống trúc trong tay xuống, sắc mặt ngưng trọng: “Tin tức là từ quốc đô truyền đến, đầu tiên chính là thân phận Vĩnh Sinh minh chủ, thực ra là các chủ Võ các Võ Hoàng, hôm nay Võ Hoàng phản bội Trấn Ma ti, đã bị chính thức trục xuất.”

“Võ Hoàng phản bội!”

Trong lòng Vân Tôn lập tức chấn động.

Hắn và Quý Thiên Lộc là người cùng một thời, đối với Võ Hoàng cũng có quen biết.

Tin tức này, đối với hắn mà nói, là một sự đả kích không nhỏ.

Nhưng, trước mắt cục diện thành Nam Hải cũng đến bước này rồi, so với tin tức Võ Hoàng phản bội, Vân Tôn càng thêm quan tâm nội dung phía sau hơn.

“Còn có gì nữa?”

“Trưởng lão Võ các Thẩm Trường Thanh, trở thành các chủ mới của Võ các, hơn nữa —— “

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa triều đình hạ lệnh, sắc phong Thẩm Trường Thanh làm Trấn Thủ sứ phủ Nam U, có quyền làm ra quyết sách đối với mọi chuyện của phủ Nam U!”

Lạc Tấn sắc mặt ngưng trọng, ở lúc nói đến chuyện này, cũng có sự rõ ràng không dám tin.

Từ khi phủ Nam U thành lập tới nay.

Căn bản là chưa từng xuất hiện Trấn Thủ sứ phủ Nam U nào.

Không chỉ phủ Nam U như thế.

Tám phủ khác của Đại Tần, cũng tương tự không có Trấn Thủ sứ một phủ tồn tại.

Vân tộc lẩm bẩm tự nói: “Đây nào phải Trấn Thủ sứ phủ Nam U cái gì, rõ ràng là phủ chủ phủ Nam U mà. Bệ hạ thế mà nguyện ý trả giá lớn như vậy, cũng phải lôi kéo được Thẩm Trường Thanh.

Thực lực của hắn, thực sự đã mạnh tới mức đó sao?”

Bình Luận (0)
Comment