Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Miệng Cọp Gan Thỏ (1B)

Chương 664: Miệng cọp gan thỏ (1b)

Khó có thể tin.

Lại không thể không tin.

Tin tức quốc đô cung cấp sẽ không giả, triều đình cũng sẽ không sắc phong lung tung.

Hôm nay sắc phong, vậy đã nói rõ một chuyện.

Thẩm Trường Thanh, quả thật có thực lực, cũng có tư cách đảm nhiệm Trấn Thủ sứ phủ Nam U.

Không chỉ Vân Tôn chấn động, Hướng Nguyên tới báo tin, cùng với Trấn Thủ sứ khác của thành Nam Hải, sắc mặt đều kinh ngạc không thôi.

Lạc Tấn nói: “Nghe nói Đông Phương trấn thủ cực kỳ tôn sùng đối với thực lực của Thẩm Trường Thanh, hơn nữa nhìn từ trên tin tức, đối phương cũng là một vị cường giả cảnh giới Đại Tông Sư nữa sau Thích Ma Ha.

Cường giả như thế, nói không chừng thực có thực lực chống lại Thích Ma Ha, cái đó cũng nói không chừng.”

“Hy vọng như thế đi!”

Vân Tôn khẽ lắc đầu.

Thẩm Trường Thanh là ở trong thành Phá Sơn, nhưng thành Phá Sơn bây giờ chưa có một chút tin tức nào truyền đến, vị Trấn Thủ sứ phủ Nam U mới kia rốt cuộc sẽ có động tác gì, hắn cũng không thể khẳng định bao nhiêu.

Ở bên, Phí Vân nói: “Thẩm Trường Thanh đã vì Trấn Thủ sứ phủ Nam U, như vậy hắn quả quyết không có khả năng tùy ý thành Nam Hải chúng ta bị phá.

Nếu thành Nam Hải bị phá, hắn gã Trấn Thủ sứ này, cũng có hiềm nghi thất trách.

Triều đình bên đó, chỉ sợ là không dễ ăn nói.”

“Lời tuy như thế, nhưng không thể hoàn toàn đặt hết hy vọng ở trên người Thẩm Trường Thanh.”

Vân Tôn vẻ mặt bình tĩnh.

——

Thành Phá Sơn.

Chỗ ở của Thẩm Trường Thanh, Thiên Khôi thường xuyên cắn nuốt máu, thực lực tiến bộ thần tốc, tới hôm nay, tuy là chưa thật sự đột phá đến cảnh giới Tông Sư, nhưng cũng không kém mấy.

Không chỉ như thế.

Thể phách của nó, cũng tiến một bước trưởng thành.

Tới bây giờ, cho dù không thể so sánh với con Thiên Khôi kia ở Thiên Cảnh, nhưng cũng khí thế phi phàm.

“Không tồi không tồi!”

Thẩm Trường Thanh nhìn Thiên Khôi uy phong lẫm liệt trước mặt, rất hài lòng gật đầu.

Có lẽ là vì máu của mình mang theo thuộc tính thiên lôi, đối phương sau khi thường xuyên cắn nuốt máu, da lông trên người cũng mang theo một chút màu tím nhàn nhạt.

Đồng thời, đôi mắt như chuông đồng, cũng nhuộm đẫm một mảng màu tím.

Một đôi cánh dang ra dài cả trượng, khi vỗ có cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi bụi đất bốc lên.

Lần đầu tiên, Thẩm Trường Thanh ngồi ngay ngắn ở trên lưng Thiên Khôi.

Sau đó, hắn vỗ nhẹ đầu đối phương, chỉ vào một phương hướng.

“Đi nơi đó!”

Nhất thời, cánh Thiên Khôi chấn động, chở Thẩm Trường Thanh trực tiếp bay lên không trung, bay về phía thành Nam Hải.

Phía dưới.

Ở lúc Thiên Khôi cất cánh, không ít người đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vừa lúc nhìn thấy một con hung thú thật lớn giương cánh bay cao.

Mà trên lưng hung thú, lại rõ ràng có một người ngồi.

“Thiên Khôi xem như thật sự trưởng thành lên rồi!”

Nhìn thấy một màn Thẩm Trường Thanh cưỡi Thiên Khôi, trong mắt Tuân Khúc có chút hâm mộ.

Có được một vật cưỡi biết bay, đây là chuyện đại đa số người đều tha thiết ước mơ.

Hắn cũng rất muốn có.

Bất đắc dĩ, hung thú có thể bay lượn, bản thân đã ít lại càng ít, hơn nữa thời gian Thiên Cảnh mở ra không cố định, muốn từ trong đó bắt giữ được hung thú tương tự với Thiên Khôi, không phải một chuyện dễ dàng.

Lúc này, Thẩm Trường Thanh đã cưỡi Thiên Khôi lao thẳng lên bầu trời.

Loại cảm giác đó, tựa như là thân ở giữa chín tầng mây, gió thổi nhẹ chung quanh đã diễn biến thành cuồng phong.

Nếu là người bình thường ngồi ở trên lưng Thiên Khôi, chỉ cần bị gió thổi nhẹ, sẽ rơi từ trên trời xuống.

Nhưng, thân thể Thẩm Trường Thanh ngồi ngay ngắn ở trên lưng Thiên Khôi, giống như Thái Sơn nguy nga bất động.

Mặc cho cuồng phong càn quét như thế nào, cũng chưa thể lay động hắn mảy may.

“Bay cao, cảnh tượng nhìn thấy đúng là khác biệt!”

Phía dưới ngàn ngọn núi giống như đất bằng, trong lòng Thẩm Trường Thanh dâng lên cảm khái khác.

Cảm giác cỡ này, là hoàn toàn khác với mình lăng không hư độ.

Nhưng, cảnh sắc tốt nữa, nhìn lâu, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Nhìn hồi lâu, Thẩm Trường Thanh cảm giác không có gì thú vị, liền một lần nữa nhắm mắt, suy nghĩ bay tới nơi khác.

“Ta bây giờ là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, lực lượng Trấn Ma ti trong phủ Nam U, ở trên trình độ nhất định, cũng xem như lực lượng bản thân ta có thể nắm giữ.

Lực lượng Trấn Ma ti giữ lại càng nhiều, ngày sau hiệu suất bắt giữ yêu tà cho ta càng lớn.

Thành Bại Nguyệt xem như bị phá, nhưng thành Nam Hải lại không thể bị Thiên Hạ minh công phá nữa, nếu không ta sẽ tổn thất không ít.

Về phần triều đình bên kia dễ ăn nói hay không, ngược lại là thứ yếu.”

“Mặt khác —— “

“Thời gian ta ước định với phòng đấu giá Nguyên Dương, cũng gần như sắp tới rồi, nếu có thể giải quyết vấn đề phủ Nam U, ta trái lại có thể kịp thời trở về quốc đô, sau đó hoàn thành chuyện ban đầu chuẩn bị.

Bằng không, vậy chỉ có thể kéo lùi lại.”

Chuyện phòng đấu giá Nguyên Dương, Thẩm Trường Thanh cũng rất coi trọng.

Thứ bên trong đề cập đến, không chỉ có là vấn đề tiền bạc, trên trình độ lớn hơn nữa móc nối với thực lực bản thân.

Ngân lượng bán đấu giá được, đã có thể thu mua yêu tà ở trong phòng đấu giá Nguyên Dương, sau đó cũng có thể thu mua công huân.

Công huân bây giờ, đã không giống như trước nữa, đối với hắn mà nói tác dụng đơn nhất.

Nhiệm vụ tuyên bố trong Trấn Ma ti, công huân sẽ là một con đường nữa đổi lấy yêu tà.

Hơn nữa, muốn từ trong tháp Phong Ma đổi lấy yêu ma, cũng cần tiêu hao lượng lớn công huân.

Tính toán một chút, Thẩm Trường Thanh phát hiện, hơn hai ngàn công huân kia mình nhét trong lòng, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Thu hồi suy nghĩ, nhìn mặt đất phía dưới, trên mặt hắn không tự chủ được hiện ra một nụ cười.

“Ba năm thời gian, ta coi như là chính thức đặt chân ở Đại Tần, phủ Nam U sẽ là một căn cơ quan trọng của ta, chỉ cần kinh doanh tốt nơi này, yêu tà trên địa bàn một phủ, đều không có khả năng chạy thoát khỏi sự khống chế của ta nữa.

Thậm chí là yêu tà các phủ khác, cũng có khả năng trở thành vật trong bàn tay ta.”

Cái này không phải ý tưởng khuếch đại.

Thẩm Trường Thanh tin tưởng.

Chỉ cần mình làm tốt căn cơ ở phủ Nam U, chuyện về sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment