Chương 2690. Rắc rối rồi đây
Chương 2690. Rắc rối rồi đây
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Nói chuyện không?”
Thánh Sứ liếc nhìn kẹo hồ lô của nàng và hỏi: “Có gì cần để nói à?”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Nữ nhân kia đang lợi dụng các ngươi!”
Vẻ mặt Thánh Sứ vẫn bình tĩnh: “Nữ nhân đó muốn lợi dụng chúng ta để đối phó với thiếu niên kia?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Xem ra ta có thể đỡ tốn nước bọt rồi! Có điều, ta vẫn thấy tò mò, làm sao ngươi biết được vậy? Hay là ngươi chỉ đoán thôi?”
Thánh Sứ chầm chậm siết chặt hai bàn tay giấu phía sau lưng: “Ta đã giao thủ với nàng ta, nàng ta rất mạnh. Người mạnh như này cướp đi những linh hồn đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỗ bảo vật kia càng không có nghĩa lí gì. Vậy thì chỉ còn lại hai khả năng, thứ nhất nàng ta thực sự vì thiếu niên kia. Thứ hai, nàng ta muốn giá hoạ cho thiếu niên kia, muốn Bắc Hoang chúng ta kết thù với thiếu niên đó.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn xuống bên dưới: “Lần này ta tới là để xem xem thiếu niên với vũ trụ này như thế nào! Vũ trụ này không hề đơn giản, ngươi cũng rất mạnh. Thế nhưng ngươi có chút kì lạ, hiện giờ ngươi đang ở một trạng thái rất kì lạ!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Một trạng thái rất kì lạ?”
Thánh Sứ gật đầu: “Như thể có thứ gì đó đang bám víu lấy ngươi vậy!”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Ách nạn chi nhân!”
Thánh Sứ nhíu mày: “Ách nạn chi nhân?”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Thời đại các ngươi không có ách nạn chi nhân?”
Thánh Sứ khẽ nói: “Chắc ngươi đang nói đến ách thể.”
Mộ Niệm Niệm tò mò: “Ách thể?”
Thánh Sứ gật đầu: “Ách nạn chi nhân mà ngươi nhắc tới có lẽ chính là ách thể ở chỗ chúng ta, là cội nguồn của vạn nhân ác quả ác… Thế nhưng những người này dù thuộc thời đại của chúng ta nhưng chưa bao giờ xuất hiện. Song ở thời chúng ta đã từng xuất hiện thiện thể… Còn về ách thể thì không chỉ thời đại chúng ta mà cả những thời đại cổ hoang xa xưa cũng chưa từng thấy xuất hiện.”
Mộ Niệm Niệm liếm kẹo hồ lô, nàng nói: “Các ngươi có cách giải quyết loại ách thể này không?”
Thánh Sứ lại nhìn kẹo hồ lô trong tay nàng: “Có!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Có?”
Thánh Sứ nói: “Ách thể không thể huỷ hoại hay thay đổi ngay được! Thế nhưng có thể nghịch chuyển nó, cưỡng chế nghịch chuyển!”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Nghịch chuyển kiểu gì?”
Thánh Sứ nhìn nàng: “Trở nên mạnh hơn! Mạnh đến mức nhân quả không làm gì được!”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc.
Này chẳng phải đang nói nữ tử váy trắng sao?
Nữ nhân kia mạnh đến mức nhân quả bình thường cũng không dám bén mảng tới đó!
Thế nhưng Diệp Huyền muốn đạt đến trình độ như nữ tử váy trắng thì đúng là rất khó. Ít nhất là hắn không thể làm được trong một khoảng thời gian ngắn.
Lúc này, Thánh Sứ đột nhiên nói: “Thiếu niên kia có thể sống được đến hiện tại trong khi mang ách nạn chi nhân là đang có người giúp hắn ngăn cản ách nạn chi nhân, đúng không?”
Mộ Niêm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Thánh Sứ nhíu mày: “Có người có thể làm như vậy sao?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng vậy!”
Thánh Sứ lắc đầu: “Không thể nào… Ách nạn chi nhân … không thể… À không, ngươi có lí do gì để lừa ta đâu, hơn nữa thiếu niên kia thật sự đang sống!”
Mộ Niệm Niệm liếm kẹo hồ lô, nàng khẽ mỉm cười. Nói chuyện với người thông minh là tốt nhất, bởi lẽ ngươi sẽ không phải giải thích quá nhiều.
Lúc này, Thánh Sứ đột nhiên hỏi: “Ngươi liếm cái gì đấy?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Kẹo hồ lô!”
Thánh Sứ do dự một lát rồi nói: “Trông có vẻ ngon nhỉ, cho ta thử với được không?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt, sau đó nói: “Cái này… đây là thần vật đấy, vạn năm ra hoa, vạn năm kết quả. Ngươi xem xiên này của ta có sáu viên, tổng cộng là sáu vạn năm đấy!”
Thánh Sứ: “…”
Sáu vạn năm!
Thánh Sứ chớp mắt: “Thật sao?”
Mộ Niệm Niệm nghiêm túc nói: “Đương nhiên! Có điều, ta có thể cho ngươi một xiên!”
Nói đoạn, nàng bèn lấy một xiên kẹo hồ lô ra đưa cho Thánh Sứ.
Thánh Sứ do dự một lát rồi nhận lấy xiên kẹo hồ lô. Nàng khẽ liếm, hơi ngọt, còn có vị chua, nhưng không hề có linh khí hay năng lượng gì cả. Thế là nàng lại nhìn Mộ Niệm Niệm: “Thứ này sao lại không có năng lượng với linh khí vậy?”
Niệm Niệm chớp mắt tỏ vẻ hơi khó xử. Cái này thì lừa gạt cho qua kiểu gì nhỉ?
Cũng may mà Thánh Sứ không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa mà tiếp tục liếm kẹo hồ lô, đoạn nói: “Cái này chua chua ngọt ngọt, lúc ăn có cảm giác rất khó tả.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ngon không?”
Thánh Sứ gật đầu: “Đúng là rất được!”
Nói đoạn, nàng nhìn Mộ Niệm Niệm: “Cũng không thể ăn của ngươi miễn phí được!”
Nói đến đây, nàng bèn xoè tay ra. Một viên linh quả màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Vật này vừa hiện lên thì một luồng linh khí cực kì thuần khiết lập tức toả ra từ tay Thánh Sứ.
Niệm Niệm chớp mắt: “Đây là?”
Thánh Sứ nói: “Thánh quả của tộc ta, vạn năm ra hoa, vạn năm kết trái. Sau khi ăn vào có thể tẩy rửa, nuôi dưỡng tứ chi bách khớp… Điều quan trọng nhất là nó rất ngon!”
Niệm Niệm nhìn nàng: “Cho ta sao?”
Thánh Sứ gật đầu: “Đúng vậy!”
Niệm Niệm mỉm cười: “Thực ra kẹo hồ lô này không quý giá đến vậy đâu!”
Thánh Sứ gật đầu: “Ta biết! Có lẽ vật này là đồ ăn vặt ở thời đại này, đúng không?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Thánh Sứ khẽ mỉm cười: “Dù thế nào thì ta cũng đã ăn kẹo hồ lô của ngươi, mà ta không thích nợ người khác, thế nên ngươi nhận lấy đi!”
Niệm Niệm lại lắc đầu: “Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. Sau này ngươi trả lại ta một xiên kẹo hồ lô là được.”
Thánh Sứ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng được!”
Niệm Niệm mỉm cười: “Nói về nữ nhân kia đi, có hứng thú không?”
Thánh Sứ gật đầu: “Có hứng thú.”
Niệm Niệm mỉm cười: “Ngươi đã biết chân tướng, hiện giờ ngươi định làm thế nào?”
Thánh Sứ lắc đầu: “Ta không biết rốt cuộc nàng ta mạnh đến mức nào, cũng không biết tiếp theo đây nàng ta sẽ định làm gì.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Mộ Niệm Niệm: “Do ảnh hưởng từ ách thể nên ngươi không thể ra tay một cách quang minh chính đại, đúng không?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Thánh Sứ khẽ nói: “Thế thì chuyện này rắc rối rồi đây!”