Chương 2729. Phong ấn không còn
Chương 2729. Phong ấn không còn
Kiếm tu nói: “Kiếm của ngươi không đủ thuần tuý. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là ngươi không thể tu nhục thân và thần hồn. Nhục thân và thần hồn lớn mạnh có tác dụng cực lớn đối với kiếm tu. Chỉ là ngươi hơi đảo lộn vị trí thôi! Bởi nhục thân của ngươi mạnh hơn kiếm của ngươi! Rồi cả huyết mạch chi lực của ngươi nữa, kiếm đạo của ngươi vốn đã không mạnh, song cộng thêm huyết mạch chi lực và nhục thân vào nên sức chiến đấu của ngươi mới lớn như vậy.”
Nói đoạn, hắn ta lại liếc nhìn Diệp Huyền: “Hơi bị chệch hướng đi thôi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế phải làm sao để sửa lại?”
Kiếm tu mỉm cười: “Ngươi muốn trở tành một kiếm tu hay là thể tu?”
Diệp Huyền không hề do dự đáp: “Kiếm tu!”
Kiếm tu gật đầu: “Thế thì dễ rồi! Phong ấn nhục thân và huyết mạch chi lực của ngươi đi! Ngươi đồng ý không?”
Diệp Huyền có hơi do dự.
Không có nhục thân và huyết mạch chi lực thì sức chiến đấu của hắn sẽ giảm xuống ít nhất một nửa!
Nhất là nhục thân đã đạt đến Thần cảnh và Bất Tử Huyết Mạch, hai thứ này kết hợp với nhau đúng là quá kinh khủng!
Ban nãy ở Ách Nạn Chi Môn, sở dĩ hắn có thể duy trì được lâu đến vậy là bởi có nhục thân Thần cảnh và Bất Tử Huyết Mạch!
Một khi bỏ đi nhục thân và Bất Tử Huyết Mạch thì không những sức chiến đấu giảm một nửa mà sức mạnh sinh tồn của hắn cũng không còn nữa!
Kiếm tu không nói gì nữa, lựa chọn như thế nào là việc của Diệp Huyền.
Một hồi lâu sau, Diệp Huyền bỗng nhìn về phía kiếm tu: “Vậy thì phong ấn chúng đi!”
Kiếm tu mỉm cười: “Nghĩ kĩ chưa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Nghĩ kĩ rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn búng tay một cái, một đường kiếm quang bèn nhập vào cơ thể Diệp Huyền.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, Phong Ma Huyết Mạch và Bất Tử Huyết Mạch của Diệp Huyền đã bị kiếm khí của kiếm tu phong ấn và trấn áp!
Dù có là Diệp Huyền cũng không thể triệu hồi hai loại huyết mạch này!
Kiếm tu nhìn hắn: “Ta không thể phong ấn nhục thân của ngươi, bởi vì nhục thân của ngươi đã quá thành thục. Ta chỉ có thể đánh tan nhục thân của ngươi rồi để ngươi tái tạo lại nhục thân, ngươi đồng ý không?”
Diệp Huyền sững sờ, đoạn hỏi: “Không thể phong ấn?”
Kiếm tu gật đầu: “Nhục thân của ngươi đã được tu luyện thành công, thế thì bảo ta phải phong ấn kiểu gì? Chỉ có thể đánh tan thôi!”
Lần này thì Diệp Huyền do dự!
Hắn đã luyện nhục thân đến Thần cảnh, điều này không hề dễ dàng!
Nếu đánh tan nhục thân thì có nghĩa là mọi nỗ lực trước đó của hắn đều hoá thành mây khói!
Kiếm tu nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng!”
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Không cần suy nghĩ nữa! Cứ đánh đi!”
Kiếm tu nhìn hắn: “Được ăn cả ngã về không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Kiếm tu khẽ gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn ta bèn điểm lên ngực Diệp Huyền.
Uỳnh!
Diệp Huyền trợn tròn hai mắt, nhục thân của hắn bị đánh tan trong chốc lát, chỉ còn lại linh hồn!
Nhục thân Thần cảnh yếu chẳng khác gì tờ giấy trước mặt kiếm tu!
Kiếm tu nhìn hắn: “Bắt đầu tái tạo nhục thân!”
Diệp Huyền gật đầu rồi ngồi xếp bằng trong tinh không, sau đó bắt đầu tái tạo nhục thân.
Với thực lực hiện giờ của hắn, muốn tái tạo nhục thân là một chuyện vô cùng đơn giản. Chưa đến nửa canh giờ, nhục thân của Diệp Huyền đã được tái tạo thành công!
Hắn liếc nhìn nhục thân của mình, trong lòng thấy rối rắm.
Hiện giờ nhục thân của hắn chỉ là nhục thân bình thường!
Hắn không còn là con gián đập mãi không chết nữa!
Lúc này, kiếm tu đột nhiên nói: “Từ giờ trở đi, thứ mà ngươi có thể dựa vào chỉ là thanh kiếm trong tay ngươi!”
Diệp Huyền nhìn kiếm tu: “Ta hiểu!”
Kiếm tu mỉm cười: “Chúng ta đi tìm đối thủ thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đi về phía xa xa.
Diệp Huyền vội vàng đưa tiểu tháp đi theo.
Trên đường đi, kiếm tu nói: “Kiếm tu có kiếm là được, từ giờ trở đi ngươi phải luôn giữ suy nghĩ này! Ngoài kiếm ra thì những thứ khác đều thừa thãi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Từ giờ trở đi Diệp Huyền hắn chính là một kiếm tu!
Ngoài kiếm ra thì hắn không còn gì khác!
Chỉ có thể tin tưởng thanh kiếm trong tay mình!
Cứ thế, một kiếm tu lớn một kiếm tu nhỏ cùng đi vào sâu bên trong tinh không.
Trong một tinh vực nào đó, nữ tử thần bí đi phía trước bỗng nhiên dừng lại. Hình như nàng cảm nhận được gì đó, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt bạch bào nữ tử cũng sầm xuống.
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm thì hơi khó coi: “Sao vậy?”
Nữ tử thần bí run rẩy nói: “Phong ấn ta giữ lại trong cơ thể hắn đã không còn nữa rồi!”
Mộ Niệm Niệm nhíu mày: “Không còn nữa?”
Nữ tử thần bí gật đầu, nàng nhìn chằm chằm phía tinh không xa xôi, trông vẻ mặt u ám vô cùng.
Đồ bỗng nhìn nữ tử thần bí, nàng khẽ siết tay phải định bụng ra tay. Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh bỗng bảo: “Không còn nữa không có nghĩa là đã chết!”
Đồ và nữ tử thần bí nhìn Niệm Niệm, Niệm Niệm trầm giọng nói: “Cũng có thể là ai đó đã phá vỡ phong ấn bên trong cơ thể hắn!”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Có thể phá huỷ phong ấn của ta một cách thần không biết quỷ không hay thì chỉ có tam kiếm! Phụ thân của hắn không ở vũ trụ này, nữ nhân kia cũng không ở vũ trụ này… Mà một người khác…”
Nói đến đây, nàng không lên tiếng nữa.
Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Đừng nghĩ theo chiều hướng xấu!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía tinh không xa xôi: “Lúc phá huỷ tinh không cánh cửa kia có để lại dấu vết, chúng ta cứ tìm theo những dấu vết đó… Chắc chắn là hắn còn sống! Chắc chắn!”
Nói đoạn, nàng bèn hoá thành một đường kiếm quang và biến mất nơi tận cùng của tinh không.