Chương 2730. Tinh không là gì?
Chương 2730. Tinh không là gì?
Đồ nhìn nữ tử thần bí bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hắn mà có chuyện gì thì ta sẽ xé xác ngươi!”
Nói đoạn, nàng cũng hoá thành một đường kiếm quang và biến mất.
Nữ tử thần bí liếc nhìn phía tinh không xa xôi, nàng siết chặt hai tay: “Chắc chắn còn sống… Nhất định phải sống!”
Nói đoạn, nàng cũng hoá thành một đường hoả quang và biến mất.
Trong một tinh không nào đó, Diệp Huyền chầm chậm đi theo kiếm tu.
Kiếm tu đi rất chậm, trên người hắn ta không có một chút khí tức nào của kiếm tu cả. Nếu như không phải hắn ta còn đang cầm kiếm thì chắc chẳng ai cho rằng hắn ta là một kiếm tu!
Diệp Huyền chầm chậm bước đi, hắn còn không ngừng quan sát Ách Nạn Chi Môn bên trong Giới Ngục tháp.
Giờ Ách Nạn Chi Môn khá là ngoan ngoãn, nó ẩn mình ở tầng thứ chín.
Mà tầng thứ chín còn có tiểu tháp!
Tiểu tháp bay đến trước mặt Ách Nạn Chi Môn, nó nhảy tưng tưng: “Tiểu Môn, nói chuyện không?”
Ách Nạn Chi Môn không đáp lời.
Tiểu tháp lại nói: “Hay là ngươi nhận ta là đại ca đi! Nếu ngươi nhận ta là đại ca, đợi chủ nhân và Tiểu Bạch quay lại, ta sẽ cầu xin giúp ngươi, bằng không ngươi sẽ bị đánh chết đó! Còn cả Tiểu Bạch nữa, ngươi biết Tiểu Bạch không? Nàng ta sẽ hút cạn ngươi đó!”
Ách Mệnh Chi Môn vẫn chẳng có phản ứng gì cả.
Tiểu tháp đột nhiên đụng một cái vào Ách Nạn Chi Môn: “Nè, ngươi không bị câm đâu nhỉ?”
Ách Nạn Chi Môn vẫn không đáp lời.
Tiểu tháp đi một vòng quanh Ách Nạn Chi Môn, đoạn nói: “Tiểu Môn này, đừng bảo là ngươi bị đánh ngu người luôn rồi đó nhé? Ta có tử khí này, có cần ta trị thương cho ngươi không?”
Ách Nạn Chi Môn chẳng có động tĩnh gì cả!
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên bay tới trước mặt Ách Nạn Chi Môn, nó nguýt Ách Nạn Chi Môn một cái, đoạn nói: “Tiểu Môn, nếu ngươi không muốn nhận ta làm đại ca cũng được, ngươi nhận ta làm cha luôn đi! Ngươi thấy sao?”
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn bỗng rung lên, nó đâm vào tiểu tháp.
Uỳnh!
Cả Giới Ngục tháp cũng rung chuyển.
Diệp Huyền: “…”
Trong tinh không, Diệp Huyền thấy hơi kinh ngạc.
Hắn có thể chắc chắn rằng Ách Nạn Chi Mệnh có linh trí. Phải nói là nó có linh mới đúng!
Có điều linh này không hiện thân!
Lúc này, kiếm tu bên cạnh bỗng mỉm cười: “Cánh cửa này cũng không đơn giản nhỉ!”
Diệp Huyền gật đầu.
Hắn biết thực lực của kiếm tu. Cánh cửa này có thể chịu được đường kiếm của kiếm tu, không thể không nói nó cũng kinh khủng lắm. Mặc dù có thể kiếm tu không hề dùng hết sức mạnh, song như vậy thôi đã không hề tầm thường rồi.
Kiếm tu lại nói: “Ngươi giữ lại cánh cửa này là muốn đi tìm cội nguồn của ách nạn chi nhân thông quan nó không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiếm tu lắc đầu: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, tốt nhất là đừng đi tìm cội nguồn của ách nạn chi nhân, bởi vì ngươi sẽ không chống đỡ được đâu!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu! Nhưng mà ta cứ giữ nó lại đã!”
Kiếm Tu mỉm cười: “Được!”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Diệp Huyền nhìn tinh không phía xa xa, khẽ nói: “Tiền bối, tinh không này có điểm kết thúc không?”
Kiếm tu lắc đầu: “Cái này thì ta không biết!”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn tinh không xung quanh, khẽ cười và nói: “Hiện tại có lẽ vũ trụ không có điểm kết thúc, ta cũng mong rằng nó không có điểm kết thúc. Nếu như có điểm kết thúc mà ở điểm kết thúc đó không có đối thủ mạnh thì cuộc sống cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
Diệp Huyền cạn lời.
Nói chuyện kiểu này thấy đau lòng quá!
Cái tên này muốn cầu bại hả!
Diệp Huyền nhìn kiếm tu: “Tiền bối, mục tiêu của ngươi là cầu bại hả?”
Kiếm tu mỉm cười: “Ta muốn cầu tử!”
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: “Ngươi không có người thân hả?”
Kiếm tu lắc đầu: “Ta chỉ còn mỗi kiếm!”
Chỉ còn mỗi kiếm!
Diệp Huyền trầm mặc.
Có thể nhận ra rằng đây là một kiếm tu cô độc. Trong trường hợp không có gì vương vấn, có lẽ cầu bại cũng là mong muốn duy nhất trong cuộc sống của hắn ta.
Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: “Tiền bối, kiếm đạo có phân cảnh giới không?”
Kiếm tu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Theo ta thì kiếm đạo chia làm ba cảnh giới!”
Diệp Huyền vội hỏi: “Cảnh giới gì?”
Kiếm tu mỉm cười: “Thứ nhất là Phàm kiếm.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Phàm kiếm! Ta đã đạt tới cảnh giới này!”
Kiếm tu lắc đầu: “Của ngươi vẫn chưa được tính là Phàm kiếm thực sự đâu! Phàm kiếm thật sự là kiểu trở về nguyên trạng. Mà muốn làm được điều này thì bắt buộc phải làm được kiếm đạo đại thành… Giống như việc một người sau khi đạt tới đỉnh cao, sau đó trở lại bình thường. Còn ‘phàm’ của ngươi… ngươi là kiểu bình thường thật sự ấy, hiểu không?”
Diệp Huyền: “…”
Kiếm tu lại nói: “Phàm kiếm chia làm bốn cảnh giới. Thứ nhất là nhìn núi thấy núi, thứ hai là nhìn núi không thấy núi, thứ ba là nhìn núi vẫn thấy núi, thứ tư là núi không phải núi.”
Diệp Huyền có hơi thắc mắc: “Núi không phải núi?”
Kiếm tu gật đầu rồi chỉ về phía tinh không xa xôi: “Ngươi nhìn tinh không rộng lớn này đi, ngươi nhìn thấy gì?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tinh không!”
Kiếm tu lại lắc đầu: “Nhìn lại đi!”
Diệp Huyền nhìn về phía tinh không xa xôi, hồi lâu sau hắn lắc đầu: “Vẫn là tinh không!”
Kiếm tu mỉm cười: “Tinh không là gì?”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn trầm mặc.