Chương 2731. Trẻ nhỏ dễ dạy
Chương 2731. Trẻ nhỏ dễ dạy
Tinh không là gì?
Diệp Huyền không thể trả lời câu hỏi này!
Kiếm tu khẽ nói: “Những thứ hiện giờ ngươi biết đều nằm trong một quy tắc. Quy tắc này giống một cái vòng tròn lớn, nó hạn chế tất cả mọi người. Giống cá ngoài đại đương ấy, chỉ có nước biển chứ không có lục địa. Con người cũng như vậy, trong quá trình lớn lên của mình, con người sẽ chịu ảnh hưởng từ môi trường xung quanh cũng như những tư tưởng truyền thống một cách tự nhiên. Trong khi suy nghĩ, con người cũng thường bị trói buộc bởi một khung tư duy của mình, dẫn đến khó có thể đột phá hiện trạng của mình, từ đó luôn ở trong một trạng thái đình trệ. Do đó cần phải thoát ra khỏi quy tắc hiện có, thoát ra những tư duy hiện có. Nếu như ngươi đang tu luyện mà cứ ở trong những suy nghĩ như trước đây của mình thì khó có thể đột phá lắm.”
Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía tinh không xa xôi: “Đây là tinh không, không sai, thế nhưng nó có thể là thứ gì đó khác nữa, ngươi nói xem?”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn siết chặt thanh kiếm trong tay. Bỗng nhiên hắn cảm giác hình như mình đã phá vỡ được thứ gì đó.
Kiếm tu lại nói: “Kiếm tu là tu tâm, ngươi có biết tu tâm là gì không?”
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta, kiếm tu khẽ mỉm cười: “Theo rất nhiều người, tu tâm là tịnh hoá tâm linh, tu dưỡng tâm tính! Thực ra không chỉ đơn giản là như vậy. Tu tâm là tu những khuyết điểm của mình, phải luôn đi tìm kiếm những khuyết điểm của mình, tìm được mới có thể nhận thức rõ về bản thân. Thực ra thế gian này có nhiều người không dám đối mặt với nội tâm của mình. Nhiều người không chỉ không dám đối mặt với nội tâm mình mà còn luôn trốn tránh nội tâm, không dám làm chính mình!”
Diệp Huyền nhìn kiếm tu, hắn trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi nói phải đối mặt với nội tâm mình, nếu như nội tâm tà ác xấu xa thì sao? Cũng phải nghe theo sao?”
Kiếm tu mỉm cười: “Tại sao lại không? Nếu như nội tâm tà ác xấu xa thì phải thay đổi chứ!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Nhiều người sẽ nghe theo, thế nên thế gian này mới nhiều kẻ ác!”
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Những kẻ như vậy đều sẽ thất bại thôi! Đối mặt với nội tâm không phải bảo ngươi chiều theo nội tâm ngươi mà là muốn người thần phục nội tâm mình! Trong một giai đoạn nào đó, đối thủ lớn nhất trong đời người không phải ai khác mà chính là bản thân mình.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Trong một giai đoạn nào đó? Như vậy cũng có nghĩa là còn có giai đoạn khác?”
Kiếm tu mỉm cười: “Ví dụ như giai đoạn hiện giờ của ta, bởi ta đã thần phục được nội tâm của mình nên hiện giờ, ta muốn tìm một đối thủ thật mạnh. Bởi lẽ chỉ có thất bại thì ta mới có thể tìm được khuyết điểm của mình, như vậy ta mới biết phải làm sao để trở nên mạnh hơn!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Ta hiểu rồi! Kiếm đạo cần phải không ngừng tìm tòi, không ngừng theo đuổi, không ngừng thay đổi.”
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Diệp Huyền nhìn tinh không phía xa: “Ta phải đi tìm đối thủ!”
Kiếm tu mỉm cười: “Ta đưa ngươi đi tìm!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn kiếm tu: “Tiền bối, ban nãy ngươi nói kiếm đạo cảnh giới có ba loại! Trên Phàm kiếm là gì thế?”
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Cứ đạt tới Phàm kiếm đi rồi hẵng nghĩ đến cảnh giới khác! Con đường này phải đi từng bước một!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn quay đầu nhìn về phía sau.
Thực ra hắn hơi lo lắng cho Ngũ Duy vũ trụ và mấy người Niệm Niệm. Nhưng tiếc là hiện giờ hắn không biết mình đang ở nơi nào.
Hắn muốn trở về cũng chẳng có cách!
Có điều vấn đề này không lớn, bởi lẽ Ách Nạn Chi Môn đã rời khỏi Ngũ Duy vũ trụ. Không có ách nạn chi kiếp thì chắc chắn mấy người Niệm Niệm không phải sợ nữ tử thần bí kia!
Hắn vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực của bản thân thôi!
Nhất là hiện giờ, hiện giờ được vị kiếm tu tiền bối này chỉ điểm. Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một đối với hắn!
Hiện giờ hắn chỉ muốn mạnh lên!
Trở nên mạnh hơn thì mới có thể thay đổi vận mệnh của mình!
Đúng lúc ấy, tiểu tháp bỗng bay ra. Lúc này trên tiểu tháp chỗ nào cũng là lôi ti!
Rất rõ ràng, nó vừa bị đánh!
Tiểu tháp bay đến trước mặt Diệp Huyền: “Tiểu chủ, chúng ta dung hợp đi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Dung hợp?”
Tiểu tháp vội gật đầu: “Sau khi chúng ta dung hợp, ta có thể giúp ngươi phát huy sức mạnh lớn nhất của ta! Còn ngươi cũng có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của mình thông qua ta! Dung hợp đi! Ta muốn tẩn chết cái cánh cửa rách nát kia! Nó không nhận ta làm cha luôn đấy! Đúng là không nể mặt ta một chút nào!”
Diệp Huyền: “…”
Kiếm tu lắc đầu cười: “Ngươi nghịch ngợm hơn năm xưa rồi!”
Năm xưa hắn ta cũng từng gặp tiểu tháp. Khi ấy tiểu tháp không nghịch ngợm đến mức này.
Hình như kiếm tu lại nhớ ra điều gì đó, hắn ta bảo: “Có phải ngươi hay chơi cùng tiểu gia hoả màu trắng với cả tiểu nữ hài trên đầu có sừng kia không?”
Tiểu tháp hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết được hay vậy? Ngày nào ta cũng chơi cùng họ! Đi theo họ vui chết đi được ấy!”
Kiếm tu lắc đầu: “Chẳng trách!”
Đi theo hai người kia thì có ngoan ngoãn cách mấy cũng phải thay đổi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Tạm thời ta sẽ không dung hợp với ngươi!”
Tiểu tháp tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao chứ? Dung hợp với ta xong ngươi sẽ lợi hại hơn đó!”
Diệp Huyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay: “Hiện giờ ta muốn mạnh lên nhờ vào kiếm của mình chứ không phải ngoại vật!”
Tiểu tháp lập tức sốt sắng: “Ta đâu có phải ngoại vật! Ta là tiểu tháp nhà các ngươi mà! Tiểu chủ, chúng ta dung hợp đi! Không dung hợp thì ta không đánh lại được cái cửa kia!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp lại nói: “Chỉ cần dung hợp, ta sẽ cho ngươi bảo bối của ta! Ta có nhiều bảo bối lắm đó! Tất cả đều là của Tiểu Bạch đặt trong tháp, ngươi có muốn không?”
Diệp Huyền có hơi do dự. Bảo vật do tiểu gia hoả để lại chắc chắn không hề tầm thường!
Có điều hắn vẫn lắc đầu từ chối!
Đến nhục thân Thần cảnh hắn còn bỏ được, bảo vật có tốt cách mấy thì cũng không thu hút nổi Diệp Huyền!
Hiện giờ hắn chỉ muốn nâng cao tu vi kiếm đạo của mình!