Chương 2732. Xem thường người ta quá vậy
Chương 2732. Xem thường người ta quá vậy
Trên đường đi, tiểu tháp không ngừng van nài, song Diệp Huyền không hề dao động!
Thấy không thể lay chuyển được hắn, tiểu tháp bèn quay lại Giới Ngục tháp. Mà lần này, nó quyết định đi lừa Giới Ngục tháp!
Nó muốn Giới Ngục tháp liên thủ với mình để đánh Ách Mệnh Chi Môn…
Trong tinh không, Diệp Huyền và kiếm tu chầm chậm bước đi. Cứ thế, đi được khoảng ba ngày sau, hai người bỗng dừng lại.
Ở phía trước mặt hai người có một ngọn núi lớn. Ngọn núi này như một thanh kiếm khổng lồ, trên đó thoáng thấy những toà cung điện xưa cũ.
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Tiền bối, đây là?”
Kiếm tu lắc đầu: “Không biết nữa!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Hiện giờ chúng ta phải làm gì?”
Kiếm tu mỉm cười: “Đi thách đấu!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta sao?”
Kiếm tu gật đầu: “Nơi này không có người xứng đáng để ta xuất kiếm! Thế nên ngươi đi thách đấu đi!”
Diệp Huyền nhìn về phía ngọn núi, đoạn bảo: “Thách đấu kiểu gì?”
Kiếm tu mỉm cười: “Cứ đi vào thôi! Phải vênh vào!”
Diệp Huyền có hơi do dự: “Vênh quá có vẻ không ổn nhỉ?”
Kiếm tu mỉm cười: “Không đâu!”
Diệp Huyền gật đầu rồi bước về phía ngọn núi đằng xa kia. Chưa đi được bao lâu thì một thần thức cực lớn đã chế trụ hắn. Cảm nhận được thần thức đó, sắc mặt hắn bèn thay đổi!
Cái nơi quỷ quái gì thế này?
Chủ nhân của thần thức này mạnh quá!
Một giọng nói vang lên trước mặt Diệp Huyền: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Huyền vô thức nói: “Cầu tử!”
Dứt lời, hắn cũng sững sờ.
Đậu má, hắn nói gì thế này?
Cầu tử!
Lúc này trong đầu Diệp Huyền có hơi hỗn loạn. Câu nói này không thể nói bừa bãi được đâu!
Hắn liếc nhìn kiếm tu phía đằng xa, là do cái tên này hại hắn!
Thế mà hắn cũng ra vẻ cho được!
Lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi đang đùa đấy hả?”
Diệp Huyền vội gật đầu: “Đúng vậy! Ta đùa đó! Thực không dám giấu, lần này tại hạ đến là muốn thách đấu với thiên chi kiều tử của quý tông, mọi người tỉ thí hữu nghị!”
Giọng nói kia đáp: “Tới tỉ thí?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát, đoạn gật đầu: “Đúng vậy!”
Hắn thấy cũng cần phải kiêu ngạo một chút!
Không thể thua về mặt khí thế được!
Lúc này, một luồng khí tức lớn mạnh bỗng nhiên cuộn trào từ phía đỉnh núi. Luồng khí tức này như một dòng nước lũ chảy về phía Diệp Huyền.
Luồng khí tức lớn mạnh này lập tức chế trụ tất cả không gian xung quanh Diệp Huyền!
Đây không phải một cường giả bình thường!
Diệp Huyền nhìn kiếm tu, kiếm tu khẽ mỉm cười và không có ý định ra tay.
Diệp Huyền hiểu rồi!
Đối phương muốn hắn phải tự ra tay!
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, tay phải siết chặt thanh kiếm, chỉ chờ cơ hội để xuất kiếm.
Khi luồng khí tức kia chỉ cách hắn khoảng vài trượng, hắn lập tức vung kiếm lên.
Bạt Kiếm Thuật!
Chỉ đơn giản là Bạt Kiếm Thuật, không hề có thêm huyết mạch chi lực, cũng không hề có nhục thân, cũng không có Kiếm vực, càng không có tín ngưỡng chi lực!
Chỉ đơn giản là Bạt Kiếm Thuật!
Diệp Huyền chém một kiếm, kiếm quang bay thẳng xuống!
Tuy nhiên đường kiếm quang này vừa đáp xuống thì đã hoá thành hư vô. Cùng lúc đó, cả người Diệp Huyền cũng bay về phía sau cả ngàn trượng. Hắn vừa dừng lại thì không gian xung quanh đã vỡ tan, nhục thân của hắn cũng nứt vỡ!
Một đòn thôi đã khiến hắn trọng thương!
Diệp Huyền liếc nhìn nhục thân của mình, hắn lắc đầu cười khổ. Hiện giờ sức chiến đấu của hắn ít nhất phải yếu hơn ngày xưa năm phần!
Nếu như là trước kia thì dù hắn không đỡ được một đòn, song với nhục thân lớn mạnh, ít nhiều gì hắn vẫn cầm cự được.
Mà hiện giờ nhục thân của Diệp Huyền không thể chống đỡ được nữa!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở phía đối diện hắn. Nam tử trung niên này mặc trường bào màu trắng, trên đầu là một chiếc khăn vuông, trông giống một thư sinh!
Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nhìn kiếm tu ở một bên. Khi trông thấy kiếm tu, sắc mặt hắn ta bèn trở nên nghiêm nghị!
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm nhận đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy kiếm tu!
Trên thế gian này chẳng mấy ai có thể khiến hắn ta cảm nhận được nguy hiểm!
Nam tử trung niên trầm giọng nói: “Các hạ là?”
Kiếm tu mỉm cười: “Ta đi theo tiểu hữu này!”
Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta do dự một lát rồi hỏi: “Hai vị muốn?”
Kiếm tu đáp: “Tỉ thí!”
Nghe vậy, nam tử trung niên hiểu ngay!
Đối phương đưa vãn bối của mình tới để rèn luyện đây mà!
Hắn ta cũng từng làm như vậy!
Tỉ thí!
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên bèn mỉm cười: “Vậy thì để các tiểu bối chơi với nhau!”
Kiếm tu gật đầu: “Được!”
Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền rồi quay đầu nhìn về phía đỉnh núi: “Nhị đại đệ tử, chọn bừa một người ra đây!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm lại!
Nhị đại đệ tử, chọn bừa một người ư!
Xem thường người ta quá vậy!
Nam tử trung niên vừa dứt lời thì một đường bạch quang loé lên từ phía đỉnh núi. Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện phía cách Diệp Huyền không xa. Nam tử này mặc trường sam màu xám, mặt tựa ngọc thạch, trong tay nắm một cây trường thương!
Nam tử trung niên nhìn nam tử trẻ tuổi: “Chu Liêm, có chừng mực thôi!”
Nam tử trẻ tuổi gật đầu: “Đã hiểu!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền phía xa xa: “Ra tay đi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Xin được chỉ giáo!”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên biến mất. Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, nam tử trẻ tuổi phía xa nhíu mày rồi đâm cây thương đi!
Cây thương của hắn ta như một tia chớp, chuyển động mà không phát ra âm thanh nào!
Cây thương đâm thẳng về phía mũi kiếm của Diệp Huyền.