Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1044 - Chương 2734. Luyện Tập

Chương 2734. Luyện tập Chương 2734. Luyện tập

Kiếm tu mỉm cười, nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền cười khổ: “Không thể trắng trợn, không kiêng nể gì cả như vậy!”

Nếu như là trước kia thì có thể nói rằng, hắn hoàn toàn có thể áp chế nữ tử kia. Song hiện giờ sau khi không còn huyết mạch chi lực và nhục thân, dù hắn có dốc hết sức cũng chỉ có thể một đổi một với nữ nhân này!

Sự chênh lệch này lớn thật đấy!

Lúc này, kiếm tu bỗng mỉm cười: “Thấy chưa? Sau khi bỏ đi những ngoại lực kia, kiếm đạo của ngươi rất yếu.”

Diệp Huyền gật đầu.

Không có nhục thân lớn mạnh và huyết mạch chi lực, ít nhất sức chiến đấu của Diệp Huyền phải giảm đi sáu phần, thậm chí là nhiều hơn!

Kiếm tu đột nhiên nhìn nam tử trung niên: “Hôm khác chúng ta lại tới!”

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền rời đi.

Cố Sư nhìn kiếm tu và Diệp Huyền rời đi, vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng vô cùng.

Nữ tử đứng bên cạnh Cố Sư trầm giọng nói: “Cố Sư, hai người này là?”

Cố Sư khẽ nói: “Không biết!”

Nữ tử nhìn về phía xa xa: “Tại sao ta không cảm nhận được thực lực của kiếm tu kia?”

Cố Sư nhìn về phía xa xa, hắn ta khẽ nói: “Ta cũng không cảm nhận được!”

Nghe vậy, đôi đồng tử của nữ tử bèn co lại. Nàng quay đầu nhìn Cố Sư, trong mắt là vẻ khó tin: “Chuyện này…”

Cố Sư lắc đầu cười: “Thực lực của hắn ta vượt xa ta. Sư đồ nhà này không hề đơn giản! Có lẽ bọn họ sẽ tới tiếp. Thanh Nghiệp, ngươi về trị thương đi. Trị thương xong thì ta với ngươi nói chuyện về trận giao đấu ban nãy!”

Nữ tử gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía xa xa, trong mắt tràn ngập chiến ý!

Kiếm tu?

Trong những kiếm tu trẻ tuổi, nàng chưa từng thua ai bao giờ đâu đấy!

Trong một tinh không nào đó, kiếm tu dừng lại. Hắn ta quay người nhìn Diệp Huyền: “Có suy nghĩ gì không?”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Có rất nhiều khuyết điểm!”

Kiếm tu nói: “Nói ra xem nào!”

Diệp Huyền nói: “Trước kia ta đã quá ỷ lại vào nhục thân. Sau khi không có nhục thân thì ta không còn tự tin như trước kia nữa!”

Kiếm tu mỉm cười: “Không phải không nên có nhục thân lớn mạnh, bởi vì nhục thân đó là tự ngươi tạo ra! Có điều, nếu như ngươi muốn trở thành một kiếm tu mạnh thì khi ngươi chưa thực sự đạt được Phàm kiếm, tốt nhất là đừng ỷ lại vào bất cứ ngoại lực nào. Bởi vì khi ỷ lại vào ngoại lực, kiếm đạo của ngươi sẽ không có tiến bộ. Giống như ban nãy ấy, nếu như ngươi có nhục thân mạnh thì nữ nhân kia không phải đối thủ của ngươi. Như thế thì ngươi sẽ không biết kiếm đạo của mình chưa tốt ở đâu.”

Nói đến đây, hắn ta ngừng lại một lát rồi hỏi: “Ngươi biết khiếm khuyết của mình chưa?”

Diệp Huyền nhìn kiếm tu: “Chưa đủ nhanh!”

Kiếm tu lắc đầu: “Không phải lấy tâm ngự kiếm mà là tâm chính là kiếm, kiếm chính là tâm.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không hiểu cho lắm.”

Kiếm tu mỉm cười: “Tâm nghĩ gì thì kiếm đến đó, đây chính là một loại cảnh giới của Khoái kiếm. Trước kia chắc ngươi cũng từng nghe đến cảnh giới này rồi, thế nhưng ngươi lại chưa làm đến cực hạn của cảnh giới này. Nếu như ngươi có thể làm đến cực hạn của cảnh giới này thì tốc độ kiếm của ngươi có thể hơn xa nữ nhân vừa rồi.”

Diệp Huyền vội hỏi: “Làm thế nào mới có thể đạt được cực hạn của loại cảnh giới này?”

Kiếm tu nói: “Luyện!”

Luyện?

Diệp Huyền nhíu mày: “Luyện kiểu gì?”

Kiếm tu nói: “Luyện như bình thường thôi!”

Có vẻ như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn xoè tay ra, một thanh kiếm bèn xuất hiện trong tay hắn!

Vô Thượng Kiếm!

Suýt chút nữa thì hắn quên mất thanh kiếm này!

Diệp Huyền đi tới bên cạnh rồi lại thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Hắn đâm một kiếm, không gian cách đó ngàn trượng lập tức rung chuyển.

Kiếm của hắn vẫn rất nhanh!

Thế nhưng Diệp Huyền lại nhíu mày.

Bởi đường kiếm ban nãy kém hơn lúc hắn có nhục thân Thần cảnh rất nhiều, cả về tốc độ lẫn sức mạnh!

Lúc này, hắn mới thực sự ý thức được kiếm đạo của mình yếu đến mức nào!

Sau khi không có huyết mạch chi lực và nhục thân, hắn còn chẳng giết được cường giả Thần cảnh! Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn thở dài một hơi. Không thể không nói, mấy năm nay hắn đã đi hơi chệch hướng rồi.

Kiếm tu ở bên cạnh bỗng nói: “Giờ sửa vẫn kịp!”

Diệp Huyền gật đầu rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng giao thủ với nữ tử kia.

Kiếm của nữ tử rất nhanh, còn nhanh hơn cả kiếm của hắn. Đây cũng là nguyên nhân lúc cuối hắn bị ép phải dùng chiêu đồng quy vu tận với nàng.

Từ lúc giao thủ cho đến khi kết thúc, hắn vẫn luôn năm trong trạng thái bị động.

Nhanh!

Nếu như là trước kia, Diệp Huyền có sức mạnh nhục thân lớn mạnh chống đỡ, kiếm của hắn nhanh hơn nhiều so với nữ tử. Thế nhưng hiện giờ, hắn đâu còn nhục thân Thần cảnh nữa!

Phải làm sao để tiến bộ đây?

Phải làm sao để đột phá đây?

Diệp Huyền rơi vào trầm tư.

Kiếm tu ở bên cạnh cũng không nói gì nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy. Hắn xoè tay ra, Vô Thượng Kiếm trong tay hắn bèn bay ra.

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Đường kiếm của hắn lập tức bay đi cả ngàn trượng.

Diệp Huyền nhìn thanh kiếm đã cách hắn ngàn trượng và trấm mặc.

Hắn đã từng nhìn thấy Tư Đồ Thính Vân thi triển đường kiếm này. Tốc độ của nó nhanh hơn hắn gấp mấy lần!

Mà Tư Đồ Thính Vân còn không sử dụng bất cứ ngoại lực nào để hỗ trợ!

Tư Đồ Thính Vân làm được thì cớ sao hắn không làm được?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn lại thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm lần nữa…

Cứ thế, hắn cứ luyện tập như vậy.
Bình Luận (0)
Comment