Chương 2735. Không cảm nhận được
Chương 2735. Không cảm nhận được
Kiếm tu đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng sẽ góp ý đôi câu. Mỗi lần hắn ta góp ý xong, Diệp Huyền đều sẽ thu hoạch được những điều mới…
Hắn không ngừng thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm. Thực ra không phải hắn đang luyện Thuấn Sát Nhất Kiếm nữa mà là đang theo đuổi cảnh giới “tâm nghĩ gì kiếm tới đó” mà kiếm tu nói.
Tốc độ và sức mạnh, đây là thứ mà hiện giờ hắn mong muốn.
Mà tốc độ và sức mạnh lần này không giống, bởi vì hắn không sử dụng bất cứ ngoại lực nào. Diệp Huyền chỉ có tốc độ kiếm đạo và sức mạnh kiếm đạo đơn thuần!
Chớp mắt đã năm ngày trôi qua. Trong năm ngày này, hôm nào hắn cũng vung kiếm không dưới mấy vạn lần!
Diệp Huyền vùi đầu tập luyện nên tốc độ và sức mạnh Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn cũng đang dần tăng lên. Điều này khiến hắn vui mừng vô cùng.
Hắn không sợ phải chịu khổ, hắn chỉ sợ sau khi nỗ lực lại không gặt hái được điều gì!
Chỉ cần có thành quả thì chứng tỏ rằng những nỗ lực của hắn đang đúng hướng!
Kiếm tu ở bên cạnh dần nở nụ cười.
Kiếm đạo có đường nào để đi không?
Với Diệp Huyền mà nói thì chắc chắn có!
Nếu hắn ta muốn, hắn ta hoàn toàn có thể để Diệp Huyền đạt đến một trình độ kinh khủng trong một thời gian ngắn, thế nhưng như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Diệp Huyền buộc phải tự hiểu được vấn đề của mình nằm ở đâu, đồng thời tiến hành sửa đổi, như vậy hắn mới có thể đi được xa hơn.
Đường là do bản thân mình đi từng bước, từng bước một mà ra!
Cứ thế, Diệp Huyền khổ luyện từ ngày nọ qua ngày kia. Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn cũng tiến bộ rõ rệt. Mặc dù vẫn chưa nhanh như lúc hắn còn nhục thân Thần cảnh, song hắn cũng đang dần tiếp cận đến mức độ đó.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền đã không còn chỉ theo đuổi cực hạn của Thuấn Sát Nhất Kiếm nữa!
Hắn đang theo đuổi cực hạn của tốc độ kiếm đạo thì hơn!
Trong lúc Diệp Huyền tu luyện, tiểu tháp vẫn đang đấu trí đấu dũng với Ách Mệnh Chi Môn trong Giới Ngục tháp.
Tiểu tháp đã lôi kéo thành công Giới Ngục tháp. Hiện giờ hai cái tháp đang nhắm vào Ách Nạn Chi Môn, song không có tác dụng gì cả. Dù cả hai đã liên thủ nhưng vẫn không chiếm được ưu thế gì cả!
Có điều Ách Nạn Chi Môn cũng rất khiêm tốn. Trong khoảng thời gian này nó vẫn luôn ở tầng thứ chín. Trừ việc thỉnh thoảng sẽ trả đòn với tiểu tháp và Giới Ngục tháp ra thì nó chẳng hề động đậy.
Hôm ấy, kiếm tu bỗng tới Giới Ngục tháp. Khi trông thấy bội kiếm của mình, hắn ta khẽ mỉm cười. Kiếm tu xoè tay ra, thanh kiếm kia bèn bay đến tay hắn, thân kiếm rung lên.
Kiếm tu mỉm cười rồi cất kiếm đi, sau đó đến tầng thứ chín. Khi hắn ta đến được tầng thứ chín, Ách Nạn Chi Môn lập tức chấn động, sau đó rúc về một góc.
Rất rõ ràng, nó rất sợ vị kiếm tu này!
Thực ra nó cũng oan ức lắm chứ!
Vốn nó đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, song ai ngờ giữa đường lại gặp một tên biến thái như vậy!
Giờ thì hay rồi!
Không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bị bắt vào tháp nữa!
Kiếm tu đi đến trước mặt Ách Nạn Chi Môn, hắn liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn rồi khẽ cười: “Trước kia ngươi muốn trở về nơi nào vậy?”
Ách Nạn Chi Môn không trả lời.
Kiếm tu lại hỏi: “Người ở nơi đó của các ngươi có mạnh không?”
Ách Nạn Chi Môn vẫn không trả lời.
Kiếm tu bật cười: “Mong là người ở nơi đó của các ngươi mạnh một chút, bằng không thì vô vị quá.”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Bóng lưng đó tịch mịch tựa tuyết.
Phía sau lưng kiếm tu, Ách Nạn Chi Môn run rẩy…
Trong một tinh không nào đó, ba người Mộ Niệm Niệm đang bay vụt đi.
Ba người đều đẩy tốc độ lên mức cao nhất.
Trước mặt bọn họ vẫn còn dấu vết Ách Nạn Chi Môn phá tan tinh không để lại. Có điều, những dấu vết này càng lúc càng ít đi.
Nữ tử thần bí đi đầu có tốc độ còn nhanh hơn cả Mộ Niệm Niệm và Đồ!
Nàng nhìn chằm chăm về phía tinh không xa xôi. Cả người nàng bây giờ đang chìm trong một loại cảm giác sợ hãi vô cùng.
Sợ!
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ sợ!
Vẻ mặt của Đồ ở bên cạnh cũng u ám vô cùng. Có mấy lần nàng đã muốn động thủ với nữ tử thần bí, song vẫn nhẫn nhịn lại!
Bởi vì hiện giờ vẫn chưa biết Diệp Huyền sống chết ra sao!
Nàng cũng không tin là Diệp Huyền chết!
Đồ chầm chậm nhắm hai mắt lại, nàng run rẩy nói: “Ca, đợi ta!”
Nói đoạn, nàng lại tăng tốc hơn.
Nữ tử thần bí và Mộ Niệm Niệm cũng tăng tốc!
Mười ngày sau, ba người dừng lại, bởi những dấu vết trước mặt họ đã biến mất!
Nữ tử thần bí nhìn về phía tinh không xa xôi, trông nàng như mất hồn vậy.
Vẻ mặt Đồ có hơi khó coi. Không còn dấu vết nữa thì cũng có nghĩa là bọn họ không tiếp tục truy tìm được nữa!
Hình như Đồ nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn nữ tử thần bí. Lúc lại chuẩn bị ra tay thì Mộ Niệm Niệm bỗng nói: “Thế thôi đã từ bỏ rồi hả?”
Đồ nhìn Niệm Niệm, Niệm Niệm khẽ nói: “Đồ cô nương, ta không tin hắn sẽ chết như vậy! Ngươi thì sao?”
Đồ trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía tinh không xa xôi: “Đồ cô nương, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi thấy trí thông minh của nữ tử váy trắng thế nào?”
Đồ trầm giọng nói: “Rất cao, chỉ có điều từ trước đến nay nàng ta không chơi mấy trò âm mưu như này!”
Nói đến đây, nàng do dự một lát rồi nói: “Ý ngươi là nàng ta đã biết từ lâu rồi?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết chắc chắn nàng ta sẽ không để Diệp Huyền chết!”
Nói đến đây, nàng nhìn về phía nữ tử thần bí: “Ngươi thật sự không cảm nhận được Ách Nạn Chi Môn sao?”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Không cảm nhận được!”
Mộ Niệm Niệm nhíu mày: “Thế trước đó ngươi…”
Nữ tử thần bí khẽ nói: “Chỉ lúc ta nhắm vào hắn thì mới có thể cảm nhận được Ách Nạn Chi Môn, song ta không thể cảm nhận nó một cách chính xác… Mà hiện giờ, ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó.”
Mộ Niệm Niệm trầm giọng nói: “Không cảm nhận được một chút nào luôn sao?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Không!”