Chương 2736. Thanh Nghiệp
Chương 2736. Thanh Nghiệp
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm sầm lại.
Lúc này, Đồ đột nhiên nói: “Chúng ta đuổi theo tiếp thôi! Sau đó đợi tin tức từ Đinh cô nương!”
Nghe vậy, Mộ Niệm Niệm và nữ tử thần bí bèn nhìn Đồ. Đồ khẽ bảo: “Nếu Đinh cô nương có thể tìm được nam nhân đó thì sẽ biết hắn còn sống hay không!”
Nói đoạn, nàng bèn hoá thành một đường kiếm quang và biến mất.
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn nữ tử váy trắng: “Hi vọng là hắn không sao!”
Nói đoạn, nàng cũng đuổi theo.
Nữ tử thần bí trầm mặc một hồi, nàng nhìn về phía tinh không xa xôi, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy: “Xin lỗi! Ngươi nhất định phải sống để cho ta một cơ hội bù đắp…”
Nói đoạn, nàng cũng đuổi theo.
Một tháng sau.
Trong tinh không, Diệp Huyền vẫn đang miệt mài tu luyện, hết kiếm này đến kiếm khác.
Hiện giờ sức mạnh và tốc độ Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn đã đạt được trình độ giống như khi hắn còn nhục thân Thần cảnh.
Song với Diệp Huyền mà nói thì như vậy thôi vẫn chưa đủ!
Hiện giờ hắn muốn theo đuổi cực hạn!
Đạt được tốc độ cực hạn, sau đó phá vỡ cực hạn, đat đến cảnh giới “tâm nghĩ gì kiếm tới đó.”
Trong tinh không, Diệp Huyền vung kiếm hết lần này đến lần khác. Tinh không vô cùng vô tạn này chính là nơi tu luyện của hắn!
Trong khoảng thời gian này, kiếm tu cũng không hề rời đi mà luôn ở bên cạnh chỉ điểm cho hắn.
Đương nhiên là Diệp Huyền phải trân trọng cơ hội này!
Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng mình thiếu một sư phụ kiếm đạo. Mà hiện giờ với Diệp Huyền mà nói, sự chỉ đạo của kiếm tu có thể nói là một cơ hội ngàn năm có một!
Cứ thế, một tháng nữa trôi qua!
Trong một tháng này, Thuấn Sát Nhất Kiếm của Diệp Huyền còn nhanh hơn hồi hắn có nhục thân Thần cảnh.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ!
Phải theo đuổi cực hạn, phá vỡ cực hạn!
Đây mới là mục đích của hắn!
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền dừng lại rồi liếc nhìn tay phải mình. Lúc này cánh tay phải của hắn tê rần rần, không thích hợp để tu luyện tiếp!
Hắn phải nghỉ ngơi một lát!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dùng tử khí để khôi phục cơ thể. Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn nhìn kiếm tu bên cạnh: “Tiền bối, ta tu luyện thế nào rồi?”
Kiếm tu mỉm cười: “Cũng được!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Còn có chỗ nào cần sửa đổi không?”
Kiếm tu gật đầu: “Lúc vung kiếm thì phải tâm bình khí hoà, đừng có xốc nổi, cũng đừng luyện chỉ vì ‘tu luyện.’ Thỉnh thoảng cũng cần dừng lại nghĩ về những điểm chưa được của kiếm của mình.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Kiếm tu mỉm cười: “Thiên phú của ngươi không tồi, cũng chịu cố gắng, thế nhưng ngươi hơi hấp tấp. Nếu như ngươi có thể bình tĩnh, tịnh tâm thì muốn đạt tới Phàm kiếm cũng không phải chuyện gì khó.”
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu.
Từ Thanh thành đến Ngũ Duy vũ trụ, hắn chưa bao giờ luyện tập tịnh tâm một cách nghiêm túc!
Giống như trước kia, Thính Vân truyền thụ Thuấn Sát Nhất Kiếm cho hắn xong hắn cũng không tu luyện mấy. Bởi lẽ khi ấy hắn có huyết mạch chi lực và nhục thân. Dù hắn không tu luyện thì cũng có thể phát huy được uy lực của Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tuy nhiên, như vậy thì Diệp Huyền không thể lĩnh hội được tinh tuý của Thuấn Sát Nhất Kiếm.
Nói một cách đơn giản, từ trước đến nay, hắn đã quá phụ thuộc vào ngoại vật!
Mà thực lực kiếm đạo của hắn thì yếu đến mức đáng thương!
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy, tiếp tục vung kiếm.
Kiếm đạo không có đường tắt!
Lại một tháng nữa trôi qua.
Trong tinh không, Diệp Huyền nhắm hai mắt, hắn xoè tay ra, một thanh kiếm bay lên. Không gian cách đó mấy ngàn trượng bỗng nứt vỡ, một đường kiếm quang loé lên. Gần như cùng lúc đó, xung quanh Diệp Huyền có vô số kiếm quang hiện lên!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Không phải một đường Thuấn Sát Nhất Kiếm mà là mười đường Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hiện giờ tốc độ Thuấn Sát Nhất Kiếm của Diệp Huyền đã đạt đến cực hạn. Có điều phải nói là hắn đã đạt đến cực hạn thực sự của mình.
Kiếm kĩ không có cực hạn, cực hạn ở đây là của con người!
Bởi nếu như để vị kiếm tu thi Thuấn Sát Nhất Kiếm thì chắc chắn tốc độ còn nhanh hơn!
Diệp Huyền xoè tay ra, Vô Thượng Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn quay đầu nhìn kiếm tu.
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Tạm được rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ta phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cực hạn của mình?”
Hiện giờ hắn chỉ cách cảnh giới “tâm hướng tới đâu kiếm đi tới đó” một bước mà thôi!
Kiếm tu nhìn hắn: “Chiến đấu! Chỉ có chiến đấu mới có thể khơi dậy tiềm năng của ngươi một cách nhanh nhất. Cũng chỉ có khoảnh khắc sinh tử mới giúp một người đột phá được cực hạn của mình!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới trận huyết chiến lúc ở Thanh thành. Khi ấy, mặc dù thực lực yếu nhưng mỗi lần sống sót, hắn đều trở nên mạnh hơn!
Kiếm tu mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn thu kiếm lại và bước về phía tinh không xa xôi cùng với kiếm tu.
Không lâu sau, hai người lại tới trước ngọn núi lơ lửng giữa tinh không. Hai người vừa đến thì Cố Sư đã xuất hiện.
Cố Sư nhìn Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, hắn ta nhíu mày, bởi lẽ hắn ta phát hiện hình như Diệp Huyền đã khác đi!
Diệp Huyền chắp tay: “Tiền bối!”
Cố Sư thu hồi tâm tư và mỉm cười: “Ta hiểu!”
Nói đoạn, hắn ta quay đầu nhìn về phía ngọn núi: “Thanh Nghiệp!”
Uỳnh!
Một tiếng kiếm minh vang vọng khắp ngọn núi. Ngay sau đó, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.