Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1047 - Chương 2737. Cần Phải Tìm Cho Ngươi Một Đối Thủ Cực Mạnh

Chương 2737. Cần phải tìm cho ngươi một đối thủ cực mạnh Chương 2737. Cần phải tìm cho ngươi một đối thủ cực mạnh

Thanh Nghiệp mặc y phục màu tím, trên tay trái là một thanh trường kiếm. Nàng vừa xuất hiện thì đã nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Cố Sư ở bên cạnh bỗng bật cười: “Có chừng mực thôi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn lùi sang một bên.

Ở phía xa xa, Thanh Nghiệp bỗng nhiên biến mất. Một đường kiếm quang đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền. Đường kiếm ấy nhanh hơn trước rất nhiều, uy lực cũng mạnh hơn!

Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này Thanh Nghiệp cũng đã mạnh hơn!

Đối mặt với đường kiếm ấy, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, hắn rút kiếm chém về phía trước.

Một kiếm của hắn vút xuống, đường kiếm quang kia của Thanh Nghiệp bèn bị đánh tan, còn nàng cũng bị bay về phía sau vài trăm trượng!

Khi nàng vừa dừng lại, đang chuẩn bị ra tay lần nữa thi một thanh kiếm đã đè trước trán nàng.

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Bầu không khí bèn trở nên tĩnh lặng!

Nam tử trung niên bên cạnh sầm mặt lại.

Tốc độ trong đường kiếm này của Diệp Huyền đã nhanh hơn trước rất nhiều!

Thanh Nghiệp nhìn Diệp Huyền: “Ngươi làm được điều này kiểu gì vậy!”

Kiếm của Diệp Huyền lại nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng!

Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn mỉm cười: “Luyện! Miệt mài luyện tập!”

Thanh Nghiệp không khỏi nhíu mày: “Vậy thôi hả?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nghĩ nữa, suy nghĩ thật nhiều!”

Thanh Nghiệp trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ban nãy đường kiếm của ngươi là kiếm kĩ gì vậy?”

Diệp Huyền nói: “Thuấn Sát Nhất Kiếm! Một người sư tỷ của ta đã truyền lại cho ta!”

Thanh Nghiệp muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi muốn học sao?”

Thanh Nghiệp nhìn hắn: “Ta không có gì để đổi cho ngươi hết!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Ta dạy miễn phí cho ngươi!”

Thanh Nghiệp nhìn hắn: “Không công không thụ lộc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Chúng ta có thể đàm đạo!”

Thanh Nghiệp trầm mặc một hồi rồi nói: “Được!”

Nói đoạn, hai người bắt đầu đàm đạo!

Diệp Huyền truyền thụ Thuấn Sát Nhất Kiếm cho Thanh Nghiệp. Thấy hắn thực sự truyền cho mình một môn kiếm kĩ mạnh như vậy, Thanh Nghiệp cũng thấy bất ngờ. Không chỉ nàng mà Cố Sư ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Nhìn cái là biết kiếm kĩ mà Diệp Huyền thi triển không hề tầm thường, ấy thế mà hắn vẫn dạy cho Thanh Nghiệp!

Thấy Diệp Huyền hào phóng như vậy, Thanh Nghiệp cũng không biết phải nói gì.

Trong lúc đàm đạo với Thanh Nghiệp, Diệp Huyền cũng gặt hái được rất nhiều điều, bởi lẽ Thanh Nghiệp có rất nhiều điều để hắn học hỏi, nhất là cách vận dụng kiếm khí cũng như nắm bắt thời cơ của nàng. Đây đều là những thứ mà Diệp Huyền học được!

Ngoài ra, hắn còn tìm hiểu được về nơi này. Nơi này tên là Minh Hà tinh vực, người ở đây không hề biết Ngũ Duy vũ trụ. Không những không biết Ngũ Duy vũ trụ, họ còn không biết cả Bà Sa Thế Giới và Ngân Hà Giới.

Nơi này cách Ngũ Duy vũ trụ vô cùng xa!

Đừng thấy thời gian từ Ngũ Duy vũ trụ đi đến nơi này chưa đến một ngày mà lầm tưởng, đó là do Ách Nạn Chi Môn đấy!

Ách Nạn Chi Môn phá vỡ tinh không để đến, vô số bức tường vũ trụ đều bị nó đánh tan. Mà người bình thường thì không thể làm được điều này! Nếu như đi bình thường từ nơi này đến Ngũ Duy vũ trụ, dù với tốc độ của hắn thì cũng phải mất ít nhất trăm năm!

Thực ra Diệp Huyền cũng thấy hơi thắc mắc. Ách Nạn Chi Môn đưa hắn tới nơi nào không biết?

Lúc này, kiếm tu ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tinh vực này có nơi nào nguy hiểm quá không?”

Nghe vậy, Cố Sư bèn liếc nhìn kiếm tu, hắn ta do dự một lát rồi nói: “Có một nơi, có điều nơi đó quá nguy hiểm, với thực lực hiện giờ của tiểu hữu…”

Kiếm tu mỉm cười: “Không sao!”

Cố Sư liếc nhìn kiếm tu, hắn ta chỉ về phía bên phải: “Cách nơi này vài chục vạn dặm có một dãy núi, dãy núi này tên là Đại Hoang. Bên trong dãy núi ấy có rất nhiều dị thú hoang cổ. Với nhân loại mà nói, nơi này có thể coi là cấm địa!”

Đại Hoang sơn mạch!

Kiếm tu khẽ gật đầu, hắn ta nhìn Diệp Huyền phía không xa: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn Thanh Nghiệp, cười nói: “Thanh Nghiệp cô nương, cáo từ!”

Nói đoạn, hắn bèn rời đi cùng với kiếm tu. Đúng lúc ấy, Cố Sư ở bên cạnh bỗng bảo: “Hai vị đợi đã!”

Diệp Huyền và kiếm tu dừng lại. Kiếm tu nhìn Cố Sư, Cố Sư trầm giọng nói: “Hai vị, nơi đó rất nguy hiểm, nhất là sâu bên trong Đại Hoang sơn mạch có một con hung thú chi tổ. Con thú này cực kì ghét nhân loại. Nếu như các ngươi tiến vào Đại Hoang sơn mạch, một khi đánh thức hung thú chi tổ…”

Nói đến đây, hắn ta bỗng im lặng.

Lúc này, kiếm tu lại hỏi: “Hung thú chi tổ mạnh lắm sao?”

Cố Sư nhìn kiếm tu, hắn ta nói với vẻ nghiêm túc: “Cực kì cực kì mạnh!”

Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Đó chẳng phải chuyện tốt hay sao?”

Cố Sư: “…”

Kiếm tu nhìn Diệp Huyền, mỉm cười nói: “Đi thôi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền quay người rời đi.

Cố Sư nhìn kiếm tu và Diệp Huyền phía xa xa, hắn ta nhíu mày: “Rốt cuộc hai người này đến từ đâu… mà đến cả Đại Hoang sơn mạch cũng không biết…”

Thanh Nghiệp trầm giọng nói: “Liệu có phải đến từ nơi đó không?”

Cố Sơ lắc đầu: “Không giống lắm…”

Thanh Nghiệp trầm giọng nói: “Ban nãy thiếu niên đó hỏi ta rất nhiều chuyện liên quan đến tinh vực của chúng ta, có thể thấy đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này! Nếu như không phải đến từ nơi đó thì hắn mọc ra từ đâu chứ?”

Cố Sư lắc đầu cười: “Kệ đi! Có lẽ hai người họ chỉ là khách đi ngang qua tinh vực của chúng ta mà thôi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Thanh Nghiệp liếc nhìn bóng lưng Diệp Huyền phía đằng xa, nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Chắc là sẽ có ngày gặp lại nhỉ?”

Nói đoạn, nàng lại lắc đầu rồi quay người rời đi.

Ở phía tinh không xa xôi.

Kiếm tu bỗng nhiên nói: “Cần phải tìm cho ngươi một đối thủ cực mạnh!”

Diệp Huyền hỏi: “Mạnh đến mức nào?”

Kiếm tu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Kiểu có thể giết ngươi ấy!”
Bình Luận (0)
Comment