Chương 2738. Một người bạn cũ
Chương 2738. Một người bạn cũ
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Liệu có mạnh quá rồi không?”
Kiếm tu lắc đầu: “Không đâu! Nếu ngươi muốn đột phá cực hạn của mình thì bắt buộc phải bước vào tuyệt cảnh.”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười bảo: “Vẫn còn cảm nhận được hơi thở của cái chết thì ngươi nên thấy hạnh phúc mới phải, bởi lẽ điều đó chứng minh ngươi vẫn tiếp tục tiến bộ được! Mà ta, ta đã muốn cảm nhận hơi thở của cái chết cả mười mấy vạn năm rồi! Ngươi có biết vô địch đau khổ đến mức nào không?”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ta đau khổ lắm đó!”
Diệp Huyền: “…”
Vô địch đau khổ đến nhường nào?
Diệp Huyền cạn lời.
Hắn biết được chắc!
Từ trước đến nay hắn có bao giờ vô địch đâu!
Lời kiếm tu nói đúng là quá đả kích người khác!
Có điều hắn cũng biết, lời kiếm tu nói là thật, đây cũng là điểm chí mạng nhất.
Một người giả bộ không đáng sợ, đáng sợ là hắn ta có vốn thật sự!
Kiếm tu đột nhiên nói: “Trân trọng cảm giác hiện giờ của ngươi đi!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “E là còn cả một đoạn đường dài nữa ta mới chạm được đến vô địch kìa!”
Kiếm tu mỉm cười: “Cứ từ từ, ít nhất thì hiện giờ ngươi đã giống một kiếm tu rồi đấy! Hơn nữa ngươi cũng có được sự tự tin trong kiếm của mình, đây là một chuyện tốt!” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tự tin!
Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trong tay. Không thể không nói, hắn của lúc này và hắn của ngày xưa hoàn toàn khác nhau!
Trước kia sự tự tin của hắn đến từ nhục thân và huyết mạch chi lực, cùng với các ngoại vật khác.
Song hiện giờ khi không còn những ngoại lực và ngoại vật kia nữa, Diệp Huyền cầm kiếm và vẫn rất tự tin!
Kiếm giúp hắn tự tin!
Cảm giác ấy cực kì dễ chịu.
Hiện giờ sự tự tin của hắn chỉ đến từ kiếm đạo.
Hình như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng hỏi: “Tiền bối, sau này ta vẫn có thể dùng huyết mạch chi lực và tu luyện lại nhục thân sao?”
Kiếm tu gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi! Dù là huyết mạch chi lực hay là nhục thân thì đều do ngươi tu luyện mà ra! Có điều, trước đó tốt nhất là ngươi hãy cố gắng đạt đến Phàm kiếm đi đã. Nếu có thể đạt tới Phàm kiếm chân chính thì sau này ngươi sẽ không đảo lộn vị trí nữa, cũng không quá ỷ lại vào ngoại lực.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Kiếm tu mỉm cười: “Hiện giờ việc ngươi cần làm là đột phá cực hạn của mình, thế nên chúng ta cần phải tìm đối thủ lớn mạnh cho ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lí đi!”
Diệp Huyền nhìn về phía xa xa và mỉm cười: “Ta đã chuẩn bị tâm lí rồi!”
Kiếm tu khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Diệp Huyền bỗng nhiên hỏi: “Tiền bối, trước kia ngươi đã vào tháp gặp Ách Nạn Chi Môn, rốt cuộc nó là một sự tồn tại như thế nào vậy?”
Kiếm tu lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm!”
Diệp Huyền trấm giọng nói: “Cánh cửa này có thể phát động ách nạn chi kiếp!”
Kiếm tu nói: “Trong cơ thể nó có lẽ là có một vũ trụ pháp tắc nào đó tồn tại! Mà kiếp này cũng được sinh ra từ pháp tắc.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Vũ trụ pháp tắc?”
Kiếm tu mỉm cười: “Một pháp tắc tồn tại trong vũ trụ. Loại pháp tắc này xuyên suốt cả vũ trụ!”
Diệp Huyền hỏi: “Lợi hại sao?”
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Cũng chỉ vậy thôi!”
Diệp Huyền cạn lời, hắn phát hiện những vấn đề này không nên hỏi kiếm tu, bởi lẽ “cũng chỉ vậy thôi” mà kiếm tu nói chắc chắn không phải “cũng chỉ vậy thôi” mà hắn nghĩ.
Hình như Diệp Huyền lại nhớ tới điều gì đó, hắn lại hỏi: “Tiền bối, thế ách nạn nhân quả tuyến…”
Kiếm tu liếc nhìn hắn: “Ta đã ngăn chặn ách nạn nhân quả tuyến cho ngươi rồi, tạm thời ngươi sẽ không sao hết!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Nếu tiền bối rời đi thì những ách nạn nhân quả tuyến đó…”
Kiếm tu mỉm cười: “Thể nào ngươi cũng phải tự mình đối mặt với chúng mà!”
Diệp Huyền gật đầu: “Cũng phải!”
Ách nạn chi nhân!
Diệp Huyền biết, hắn không thể dựa dẫm mãi vào việc người khác giúp mình ngăn chặn ách nạn chi nhân. Hắn phải tự gánh lấy!
Cố gắng!
Diệp Huyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay, hắn khẽ mỉm cười. Thanh Nhi và kiếm tu này có thể đạt đến trình độ không nhiễm nhân quả thì một ngày nào đó Diệp Huyền hắn cũng làm được!
Trên đường đi, thỉnh thoảng Diệp Huyền lại hỏi kiếm tu một vài vấn đề. Mà kiếm tu cũng trả lời hắn, điều này giúp hắn biết được rất nhiều chuyện xưa. Ví dụ như vị kiếm tu trước mắt này ngày xưa cũng đến từ Kiếm Tông…
…
Trong một tinh không nào đó, Đinh cô nương và An Lan Tú ngự kiếm bay đi.
Tốc độ của hai người rất nhanh!
Họ đi tìm thanh sam nam tử!
Lúc này, Đinh cô nương bỗng nhiên dừng lại. Nàng liếc nhìn tinh không phía xa, đoạn nhíu mày.
An Lan Tú nhìn Đinh cô nương: “Sao vậy?”
Đinh cô nương khẽ nói: “Hắn ta đang cách chúng ta ngày càng xa!”
An Lan Tú trầm giọng nói: “Có thể chủ động liên lạc với hắn ta không?”
Đinh cô nương lắc đầu: “Thực lực của ta không đủ!”
Sắc mặt An Lan Tú bèn sầm xuống.
Đinh cô nương bỗng nhiên nói: “Đi tìm một người trước đã!”
An Lan Tú hỏi: “Ai?”
Đinh cô nương nói: “Một người bạn cũ!”
Nói đoạn, nàng bèn đưa An Lan Tú biến mất phía tận cùng tinh không.
…