Chương 2739. Ta chỉ đi ngang qua thôi
Chương 2739. Ta chỉ đi ngang qua thôi
Đại Hoang sơn mạch.
Kiếm tu đưa Diệp Huyền tới Đại Hoang sơn mạch mà Cố Sư nói. Dãy núi này đứng sừng sững trong tinh không, trông không thấy điểm kết thúc.
Trong dãy núi ấy, thỉnh thoảng lại có những tiếng thở vang lên. Bên trong những tiếng thở ấy là một luồng uy áp cực lớn, khiến người ta nghe mà khiếp sợ.
Diệp Huyền nhíu mày, dãy núi này cũng không hề đơn giản!
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm nhận đầu tiên của hắn!
Kiếm tu bỗng chỉ vào Đại Hoang sơn mạch: “Từ chỗ này đến tận cùng dãy núi là trăm vạn dặm, ta ở đó đợi ngươi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Một mình ta qua đó sao?”
Kiếm tu gật đầu: “Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Chỉ cần qua đó thôi là được hả?”
Kiếm tu nhìn hắn: “Không được ngự kiếm, không được dựa vào ngoại vật, không được giở mánh khoé, càng không được nhờ vào tiểu tháp trong cơ thể ngươi. Nếu như ngươi vi phạm bất cứ điều nào thì duyên phận giữa chúng ta coi như chấm hết.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Hắn biết, kiếm tu muốn rèn luyện hắn.
Kiếm tu khẽ vỗ vai hắn: “Mưu trí cũng là một phần của thực lực, thế nhưng lúc này ta mong ngươi đừng dùng đến mưu trí. Ta hi vọng ngươi hãy dùng thực lực của ngươi, có thể từ từ, từ từ bao lâu cũng được, ta sẽ đợi ngươi ở cuối dãy núi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại rồi băng qua Đại Hoang sơn mạch!
Thực ra hắn không hề tự tin, bởi lẽ đứng ở nơi này, hắn cảm nhận được nguy hiểm. Mà trong đó còn có rất nhiều luồng khí tức mà hắn không biết.
Nếu như là trước kia thì Diệp Huyền vẫn rất tự tin, bởi lẽ mặc dù cảnh giới của hắn mới đạt đến Thành Đạo cảnh, song nhục thân của hắn thì đã đạt đến Thần cảnh. Mà hiện giờ, hắn không còn nhục thân nữa, hắn chỉ là một kiếm tu Thành Đạo cảnh!
Hơn nữa, hắn còn không có huyết mạch chi lực!
Hiện giờ hắn chỉ có kiếm!
Ngoài ra thì hắn chẳng có gì cả!
Kiếm!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, hắn trầm mặc hồi lâu rồi bỗng mỉm cười: “Có kiếm còn chưa đủ hay sao?”
Nói đoạn, hắn bèn bước về phía dãy núi.
Kiếm tu!
Hiện giờ Diệp Huyền là một kiếm tu!
Không lâu sau, hắn đã tiến vào Đại Hoang sơn mạch. Vừa vào núi thì tầm nhìn của hắn mờ mịt hẳn đi, bởi lẽ xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ, ngẩng đầu lên chẳng thấy trời sao đâu, chỉ thấy cành lá vô biên.
Dưới chân là cỏ dại cao vài trượng, Diệp Huyền chỉ đành đạp cỏ mà đi.
Tay trái Diệp Huyền nắm chặt kiếm, vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mọi thứ.
Đi được khoảng nửa canh giờ song Diệp Huyền vẫn chưa gặp nguy hiểm gì cả, đến một con yêu thú hắn cũng không nhìn thấy!
Thế nhưng vẻ mặt hắn lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn!
Bởi vì điều này có nghĩa là rất có khả năng khu vực này có hung thú cực mạnh.
Nếu như là trước kia thì hắn hoàn toàn có thể âm thầm đi qua… Dẫu sao thì kĩ thuật ẩn nấp của hắn cũng cực kì đỉnh, song hiện giờ hắn không thể làm như vậy!
Hắn đến đây là để luyện tập!
Chứ không phải để chơi!
Hắn chỉ có thể chiến đấu!
Thế nhưng nhìn dãy núi vô tận trước mắt cùng những nguy hiểm chưa biết, Diệp Huyền lại thấy mịt mờ.
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn bỗng lắc đầu cười: “Bỗng nhiên thấy khó làm quen ghê!”
Phụ thuộc!
Trước kia hắn đã quá phụ thuộc vào nhục thân và huyết mạch chi lực.
Sau khi khôi phục trạng thái, Diệp Huyền tiếp tục đi về phía trước, bước chân của hắn càng nhanh hơn!
Khoảng một khắc sau, hắn tới trước một cái hồ. Cái hồ này rộng cả ngàn trượng, nước hồ trong vắt, còn trông thấy cả đáy, nhìn đẹp vô cùng!
Diệp Huyền không hề dừng lại, hắn cứ đi về phía đối diện.
Tay hắn nắm chặt Vô Thượng Kiếm!
Khi lại gần cái hồ, mặt hồ bỗng có tuyết bay lên!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền khẽ nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi! Thật đấy!”
Tuyết càng lúc càng nhiều, không lâu sau mặt hồ bắt đầu đóng băng. Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, cơ thể Diệp Huyền cũng bắt đầu kết từng lớp băng!
Hắn bỗng nhiên rút kiếm chém.
Bạt Kiếm Thuật!
Một kiếm của hắn chém xuống, một đường kiếm quang lướt đi trên mặt hồ, tuyết trên hồ vỡ tan, mặt băng cũng nứt vỡ ngay lập tức!
Cả mặt hồ bắt đầu tan vỡ dưới đường kiếm ấy!
Đúng lúc đó, sâu bên dưới hồ có một bạch ảnh xông lên.
Diệp Huyền nhíu mày, lại vung kiếm lên chém.
Uỳnh!
Tiếng kiếm minh vang dội đất trời!
Một kiếm của Diệp Huyền chém xuống, hồ nước trước mặt hắn bỗng nứt ra. Bạch ảnh kia lùi mãi xuống cuối hồ, song ngay sau đó nước hồ bỗng hoá thành những phiến băng. Những phiến băng này sắc như dao và lao về phía Diệp Huyền.
Tay phải Diệp Huyền cầm kiếm tra vào vỏ, ngay sau đó lại rút kiếm, kiếm quang bùng nổ!
Rầm rầm!
Những phiến băng sắc nhọn trước mặt Diệp Huyền vỡ tung, kiếm quang của hắn xuyên thẳng về phía bạch ảnh kia!
Ở phía xa xa, bạch ảnh bỗng hoá thành bạch quang rồi bắn đi!
Rầm rầm!
Kiếm quang bị đánh tan, một bạch ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Cùng lúc đó, một thanh đao bằng băng cũng đè trước trán hắn!
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, hắn lại rút kiếm chém.
Uỳnh!
Trước mặt hắn, một vầng kiếm quang bùng nổ. Bạch ảnh kia thì lùi về phía sau cả trăm trượng.
Không gian xung quanh bạch ảnh chấn động, ngay sau đó bạch ảnh dần trở nên rõ nét hơn. Là một nữ tử!
Tóc nữ tử này bạc trắng, hai mắt đỏ ngầu, sau người nàng còn có một cái đuôi dài ngoằng.