Chương 2740. Chỉ sợ yêu thú có văn hoá
Chương 2740. Chỉ sợ yêu thú có văn hoá
Ánh mắt Diệp Huyền toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi là yêu thú gì thế?”
Ban nãy, yêu thú này thi triển thần thông thuật khá giống với nhân loại, điều này khiến Diệp Huyền rất kinh ngạc.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết mỗi chiêu rút kiếm đó thôi sao?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta chỉ đi ngang qua!”
Nữ tử nhếch miệng tỏ vẻ trào phùng: “Ai cho ngươi lá gan to thế hả? Ngươi…”
Đúng lúc ấy, đôi đồng tử của nữ tử bỗng co lại. Một đường kiếm quang loé lên trong mắt nàng, khi nàng đang định ra tay thì một thanh kiếm đã đè ngay trước trán nàng.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ta chỉ đi ngang qua!”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền một lát rồi nói: “Làm phiền rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn hoá thành một đường bạch sắc khí lưu và bay xuống dưới hồ, không lâu sau đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyền: “…”
…
Thấy nữ tử biến mất, Diệp Huyền có hơi hoang mang.
Thế thôi đã đi rồi ư?
Không nói câu đe doạ nào luôn?
Một lát sau, Diệp Huyền thu kiếm lại rồi đi tiếp.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị vô cùng.
Yêu thú ở nơi này không quá giống với yêu thú mà hắn gặp bên ngoài. Điều quan trọng là yêu thú ở đây không hề làm liều, chúng biết cách thay đổi, biết tiến biết lùi!
Yêu thú không đáng sợ, chỉ sợ yêu thú có văn hoá!
Diệp Huyền biết con đường tiếp theo của hắn khó mà đi rồi.
Nửa canh giờ sau, hắn băng qua cái hồ kia và tiến vào một sơn cốc. Hai bên sơn cốc là hai ngọn núi cao chọc trời, thỉnh thoảng lại có chim bay qua.
Diệp Huyền chầm chậm bước đi trong sơn gốc, hắn tập trung cao độ, thanh kiếm trong tay có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.
Thứ hắn giỏi nhất chính là đánh úp, bởi lẽ hắn cũng sợ bị đánh úp.
Dẫu sao thì hiện giờ hắn cũng không có nhục thân lớn mạnh. Nếu như bị đánh úp thì đúng là chí mạng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền bước vào sâu bên trong sơn cốc. Phía trước, giữa khe núi là mây bay mịt mù, tầm nhìn mơ hồ.
Diệp Huyền siết chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hắn đi một cách quang minh chính đại, không hề che giấu khí tức của mình. Như vậy cũng có nghĩa là nếu nơi này có yêu thú lớn mạnh thì chắc chắn đối phương có thể phát hiện ra hắn.
Có điều, hiện giờ Diệp Huyền không cảm nhận được luồng khí tức của yêu thú nào cả!
Chẳng lẽ lại không có yêu thú?
Trong đầu hắn xuất hiện câu hỏi ấy.
Tuy nhiên đúng lúc đó, ngọn núi phía bên phải Diệp Huyền bỗng nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, một con cự mãng màu đen xông ra. Đầu của con cự mãng phải to bằng cái thùng tắm, cái miệng nó há to, xông thẳng về phía hắn, định bụng nuốt chửng hắn!
Thấy con cự mãng xuất hiện, phản ứng của Diệp Huyền cực nhanh. Hắn bỗng nhảy lên, rút kiếm chém mạnh về phía trước.
Bạt Kiếm Thuật!
Một kiếm này chém xuống, một đường kiếm quang lao thẳng đến đầu con cự mãng.
Uỳnh uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng. Ngược lại, con cự mãng kia lại chẳng bị làm sao!
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm lại.
Nhục thân của con cự mãng này ít nhất phải đạt đến trình độ như Quy Nhất cảnh đỉnh phong.
Mặc dù chưa đạt tới Thần cảnh nhưng như vậy thôi cũng kinh khủng lắm rồi!
Ở phía xa xa, con cự mãng kia cúi đầu nhìn Diệp Huyền: “Nhân loại!”
Giọng nói của nó thâm trầm, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Diệp Huyền gật đầu.
Con cự mãng nhìn chằm chằm vào hắn: “Cút!”
Diệp Huyền lắc đầu cười, ngay sau đó hắn bỗng hoá thành một đường kiếm quang và bay đi.
“Hỗn xược!”
Con cự mãng gào lên, nó lập tức xông về phía hắn. Sức mạnh to lớn của nó xé rách không gian.
Kiếm của Diệp Huyền chếm lên đầu con cự mãng, một mảng kiếm quang bùng nổ trên đầu nó. Diệp Huyền liên tiếp lùi về phía sau, đầu con cự mãng kia cũng nứt ra, máu tươi bắn tung toé!
Thấy mình bị một nhân loại đả thương, con cự mãng lập tức phần nộ. Nó kêu gào, đang tính nói chuyện thì đúng lúc ấy, một thanh kiếm bỗng đâm vào mắt phải của nó.
Vụt!
Máu tươi bắn tung toé từ mắt phải của con cự mãng. Mà đường kiếm kia vẫn chưa dừng lại, nó đâm thẳng vào cơ thể của con cự mãng.
“Grào!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đất trời!
Trên không trung, con cự mãng run lên bần bật, sau đó nó rơi xuống, cuối cùng đập mạnh lên mặt đất.
Nhưng nó vẫn chưa chết!
Diệp Huyền cũng không đuổi cùng giết tận, thắng thôi là được rồi. Hắn xoè tay ra, thanh kiếm bèn bay về tay hắn, sau đó hắn tiếp tục đi về phía xa.
Trên mặt đất, con cự mãng nhìn chằm chằm vào hắn: “Nhân loại!”
Diệp Huyền vẫn không hề quay đầu.
Lúc này, con cự mãng đột nhiên gào lên: “Nhân loại, bản tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi…”
Lúc này, một đường kiếm quang bỗng rơi xuống từ trên trời, sau đó đâm thẳng vào đầu con cự mãng.
Phập!
Giọng nói của con cự mãng ngừng lại!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền xoè tay. Một thanh kiếm trên cơ thể con cự mãng bèn bay về, cuối cùng nằm gọn trên tay hắn.
Diệp Huyền tra kiếm vào vỏ rồi tiếp tục bước đi.
Trên đường đi, hắn khẽ nhắm hai mắt lại và nhớ lại khoảnh khắc giao thủ với con cự mãng.
Nếu như đánh bình thường thì hắn không thể giết con cự mãng này. Bởi lẽ Bạt Kiếm Thuật của Diệp Huyền có thể phá vỡ phòng ngự của con cự mãng, nhưng không thể tạo đòn chí mạng với nó.
Sở dĩ hắn có thể một kiếm chém chết con cự mãng là bởi Thuấn Sát Nhất Kiếm. Đương nhiên, không chỉ có Thuấn Sát Nhất Kiếm mà còn bởi Diệp Huyền đã tìm được sơ hở của con cự mãng!
Đôi mắt!
Rất rõ ràng, mặc dù nhục thân của con cự mãng rất mạnh, song đôi mắt của nó thì không quá mạnh!
Điều này khiến hắn nhớ tới mình. Trước kia hắn có nhục thân Thần cảnh, mí mắt của hắn rất cứng chắc. Thế nhưng mắt không có phòng ngự mạnh đến vậy. Nếu có người có tốc độ kiếm nhanh đến mức hắn không thể phản ứng, một kiếm đâm xuyên mắt hắn thì hắn cũng có thể bị miểu sát ngay!