Chương 2741. Còn đánh nữa không?
Chương 2741. Còn đánh nữa không?
Nhược điểm!
Là một kiếm tu cần biết cách tìm ra nhược điểm, ra tay từ nhược điểm thì coi như đã thành công được một nửa!
Diệp Huyền thu hồi tâm tư rồi tăng tốc độ!
Khoảng một canh giờ sau, hắn đã đi đến tận cùng của sơn động. Ở tận cùng sơn động, Diệp Huyền dừng lại, bởi lẽ trước mặt hắn có bày một cái đầu rắn cực lớn!
Là đầu con cự mãng ban nãy đã bị hắn chém!
Trên đầu con cự mãng này còn có một nam tử. Nam tử mặc trường bào màu xanh lục, trên đầu và toàn thân toàn là những con rắn nhỏ. Những con rắn này đang ngọ nguậy, trông kinh hãi vô cùng.
Nam tử nhìn Diệp Huyền và cứ nhìn như vậy, trên mặt là nụ cười tà ác.
Diệp Huyền không nói chuyện mà tiếp tục đi về phía trước. Khi hắn đi tới chỗ cách nam tử kia mười mấy trượng, nam tử bỗng hoá thành một đường lục quang và biến mất.
Diệp Huyền rút kiếm chém.
Uỳnh!
Kiếm quang hạ xuống, lục quang lan tràn, nam tử lập tức lùi về phía sau. Thế nhưng không gian xung quanh Diệp Huyền cũng bắt đầu mục rữa!
Chất độc!
Diệp Huyền nhíu mày, hắn bước lên trước một bước, Kiếm Vực xuất hiện. Ngay sau đó, vô số kiếm quang đan nhau trong Kiếm Vực. Một lát sau, chất độc bên trong không gian đã bị chém bay đi hết!
Ở phía xa xa, nam tử kia nhíu mày: “Vực!”
Diệp Huyền nhìn nam tử, nam tử trầm giọng nói: “Nhân loại, tại sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Đi ngang qua!”
Nam tử nhìn chằm chằm hắn: “Đi ngang qua?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nam tử nhìn hắn một lát rồi nói: “Ta cho ngươi qua!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Đánh một trận đã rồi nói!”
Nói đoạn, hắn bỗng nhiên biến mất. Một đường kiếm quang xuất hiện trước mặt nam tử, nam tử híp mắt rồi bỗng đánh một quyền. Một quyền của hắn ta khiến không gian chấn dộng.
Uỳnh uỳnh
Kiếm quang vỡ tung, nam tử lùi về phía sau vài chục trượng. Hắn ta vừa dừng lại thì Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hắn ta, sau đó rút kiếm chém xuống.
Đôi mắt nam tử loé lên vẻ hung dữ. Hắn ta giơ tay lên, ngay sau đó không gian giữa hắn ta và Diệp Huyền biến thành màu xanh thẫm.
Diệp Huyền lập tức thu kiếm lại, hắn cũng lùi về phía sau khoảng trăm trượng!
Hắn nhìn kiếm của mình. Vô Thượng Kiếm đã biến thành màu xanh thẫm và đang bị ăn mòn. Có điều cũng may, thanh kiếm này của hắn có khả năng tự hồi phục!
Thế nhưng tay phải của hắn thì không có năng lực này, do đó nó đã bị ăn mòn một mảng lớn, thậm chí còn trông thấy cả xương trắng. Nếu như không lùi lại nhanh thì đừng nói tay, đến cả người hắn cũng sẽ bị ăn mòn. Dẫu sao thì hiện giờ nhục thân của hắn cũng không có năng lực tự hồi phục mạnh mẽ!
Nam tử nhìn Diệp Huyền: “Còn đánh nữa không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đánh chứ!”
Dứt lời, hắn bỗng biến mất, một đường kiếm quang loé lên.
Ở phía xa xa, nam tử tiến lên phía trước một bước rồi đánh một quyền. Trong quyền của hắn ta có vô số dịch thể màu xanh lục.
Chất độc!
Đối mặt với những chất độc này, Diệp Huyền bèn thi triển Kiếm Vực. Ngay sau đó, vô số kiếm quang nhấn chìm những chất độc kia. Kiếm của hắn chém thẳng về phía nam tử. Mà lần này, nam tử lại không hề né tránh, cứ để kiếm của Diệp Huyền đâm thẳng vào ngực hắn ta. Song kiếm vừa mới đâm được khoảng nửa tấc thì không đâm tiếp được nữa. Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng!
Hắn vừa mới dừng lại thì Vô Thượng Kiếm trong tay đã biến thành màu xanh thẫm. Bên cạnh đó, một đống chất độc cũng đang lan từ kiêm tới tay phải hắn!
Diệp Huyền lắc tay phải, một đường kiếm ý bèn cuộn lên. Đống chất độc kia được xử lí, song da thịt trên tay phải hắn đã bị ăn mòn.
Thấy vậy, Diệp Huyên bèn sầm mặt lại.
Ở phía xa xa, nam tử nhìn hắn: “Ngươi đến đây để rèn luyện!”
Diệp Huyền không trả lời nam tử mà liếc nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay. Tại sao kiếm của hắn không chống lại được những chất độc này?
Chắc chắn nguyên nhân không phải do kiếm!
Kiếm của hắn vẫn chưa đủ mạnh!
Hắn không thi triển Thuán Sát Nhất Kiếm nữa, bởi lẽ hắn muốn rèn luyện khả năng cận chiến của mình!
Thuán Sát Nhất Kiếm rất mạnh, nhưng nếu có yêu thú có nhục thân phòng ngự đạt đến Thần cảnh thì Thuán Sát Nhất Kiếm của Diệp Huyền cũng vô dụng! Khi ấy chỉ có thể đánh tay không!
Chỉ là Diệp Huyền không ngờ, chất độc của nam tử này lại mạnh đến như vậy! Trong tình thế không thi triển Thuán Sát Nhất Kiếm thì hắn hoàn toàn không hạ thủ được.
Lúc này, nam tử lại nói: “Còn đánh nữa không?”
Diệp Huyền liếc nhìn tay phải của mình. Lòng bàn tay hắn đã hồi phục được kha khá, mặc dù không có Bất Tử Huyết Mạch song cơ thể Diệp Huyền cũng có năng lực tự hồi phục nhất định. Đương nhiên, cái này còn lâu mới so được với Bất Tử Huyết Mạch!
Nếu có Bất Tử Huyết Mạch thì hắn có thể tắm trong đống chất độc này luôn ấy chứ!
Nhưng tiếc là hắn không có!
Diệp Huyền thu hồi tâm tư và liếc nhìn nam tử. Ngay sau đó, hắn biến mất. Ở phía xa xa, nam tử híp mắt lại, hắn ta siết chặt hai tay. Chỉ trong chớp mắt, không gian xung quanh hắn ta đã biến thành màu xanh thẫm!
Chất độc!
Mà đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy nam tử. Ngay sau đó, vô số kiếm quang loé lên trong Kiếm Vực. Chỉ trong chốc lát, những chất độc kia đã bị chém bay. Cùng lúc đó, một thanh kiếm chém về phía đầu của nam tử!
Nam tử nhíu mày, đang định ra tay thì đúng lúc ấy, thanh kiếm kia bỗng biến mất. Hắn ta sững sờ, ngay sau đó vội quay người đánh một quyền. Kiếm quang chém tới, thanh kiếm va chạm trực tiếp với quyền của nam tử rồi biến mất. Ngay sau đó, xung quanh nam tử xuất hiện vô số kiếm quang.