Chương 2742. Nhiệm vụ
Chương 2742. Nhiệm vụ
Vụt vụt vụt vụt!
Những tiếng xé gió vang lên không ngừng!
Có điều chỉ trong chớp mắt, những đường kiếm quang và Kiếm Vực đều biến mất, Diệp Huyền trở về vị trí ban đầu!
Lúc này trên người nam tử toàn là vết kiếm chém!
Hắn ta đang định ra tay thì Diệp Huyền đã trở lại chỗ cũ. Hắn ta sững sờ, ngay sau đó Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Xung quanh nam tử là cả chục đường kiếm quang đang loé sáng. Thế nhưng một lát sau, Diệp Huyền lại trở về vị trí cũ!
Điều này khiến nam tử đang chuẩn bị đáp trả bỗng ngây người, bởi lẽ khi hắn ta đang định ra tay thì Diệp Huyền đã chạy mất.
Tốn sức!
Cứ được tí là hắn lại chạy!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Ở phía xa xa, đôi đồng tử của nam tử co lại. Hắn ta đánh một quyền, thế nhưng lúc đánh hắn ta lại sững sờ!
Bởi vì Diệp Huyền không hề ra tay!
Một quyền này của hắn ta rơi vào không trung!
Thế nhưng đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Sắc mặt nam tử thay đổi, một thanh kiếm đã đâm tới đỉnh đầu hắn. Nam tử siết chặt hai tay, vố số chất độc cuộn trào từ cơ thể hắn ta. Tuy nhiên, khoảnh khắc chất độc của hắn ta xuất hiện, Diệp Huyền lại quay về vị trí cũ!
Chất độc cũng rơi vào khoảng không!
Diệp Huyền lại chuẩn bị ra tay. Lần này, nam tử bỗng bảo: “Dừng lại!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, nam tử nhìn Diệp Huyền, nói: “Đại ca à, ta đầu hàng, ngươi đi đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn lùi sang bên cạnh, nhường đường.
Diệp Huyền: “…”
Lúc này nam tử thấy rất quẫn bách!
Bởi vì tốc độ là điểm yếu của hắn ta!
Tốc độ của hắn ta không bì được với Diệp Huyền. Do đó Diệp Huyền mà giở trò bỉ ổi, cộng thêm kiếm của hắn nữa thì có thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta. Vì vậy hắn ta không còn cách nào cả!
Hắn ta chỉ có thể nhận thua!
Bằng không cứ tiếp tục thế này thì hắn ta sẽ kiệt sức đến chết!
Diệp Huyền nhìn nam tử, hắn chớp mắt: “Không đánh nữa sao?”
Nam tử lắc đầu: “Không đánh nữa, ta nhận thua! Ngươi đi đi!”
Diệp Huyền có hơi cạn lời.
Thực ra hắn đang đánh hăng mà!
Bởi lẽ hắn mới học được một cách thức đánh nhau mới!
Trước kia, hắn ỷ vào việc mình có nhục thân và huyết mạch chi lực mạnh nên cứ thích đánh trực tiếp. Đương nhiên, hắn đánh được! Thế nhưng điều này khiến kiếm đạo của hắn trở nên đơn điệu!
Nếu như không đánh được thì phải làm sao?
Giống như lúc gặp cường giả như tam cô nương ấy!
Tới nay hắn vẫn nhớ lúc hắn tập luyện với nàng!
Từ đầu đến cuối đều bị nàng áp chế.
Tại sao?
Bởi vì hắn không biết thay đổi!
Nếu như gặp kẻ địch yếu hơn mình thì chắc chắn hắn có thể đánh trực diện, nhưng nếu gặp người mạnh hơn mình thì sao?
Kiếm đạo không phải thứ bất biến!
Giống như vừa rồi, hắn chọn cách đánh trực diện nhưng sẽ dẫn đến kết quả cả hai đều thảm bại! Bởi lẽ chất độc của nam tử có thể uy hiếp đến Diệp Huyền. Song sau khi hắn đổi sang cách khác, lại có thể áp đảo nam tử!
Kiếm đạo ngày xưa của hắn đã đạt đến Kiếm Biến, thế nhưng lúc này hắn mới thật sự hiểu được thế nào là “biến!”
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn lắc đầu cười.
Hắn thầm thấy mừng vì bản thân mình đã gặp được kiếm tu. Nếu không hiện giờ hắn vẫn đang chìm đắm trong ngoại lực và ngoại vật.
Có vài chuyện, người khác nói là vô dụng, chỉ có tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được đạo lí trong đó!
Giống việc người khác nói đao cứa vào da thịt sẽ rất đau, ngươi cũng biết đau, thế nhưng nếu như đao không cứa vào ngươi thì ngươi sẽ không biết đau đến cỡ nào, cũng không biết cảm giác đó rốt cuộc là gì!
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền dần hiểu được dụng ý khi kiếm tu bảo hắn bước ra khỏi dãy núi này.
Diệp Huyền cất kiếm đi, hắn liếc nhìn nam tử: “Đắc tội rồi!”
Nói đoạn, hắn tiếp tục bước về phía trước.
Hắn tới đây là để luyện tập, nếu như không cần thiết thì đương nhiên sẽ không kết thù.
Lúc này, nam tử bỗng nói: “Ngươi muốn đi ra như vậy hả?”
Diệp Huyền dừng bước, hắn nhìn nam tử và gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam tử lắc đầu: “Tại sao?”
Nam tử nhìn Diệp Huyền: “Tốt nhất là giờ ngươi trở về đi! Bằng không chắc chắn ngươi sẽ chết đó!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
Nam tử khẽ nói: “Ngươi tới đây đã làm ảnh hưởng đến chúng ta. Hiện giờ phần lớn các yêu thú đều đã biết đến ngươi! Phía trước có rất nhiều đại yêu đều đang đợi ngươi qua đó đó! Bọn họ đều cược rằng xem ngươi đi được bao xa!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Đều biết ta?”
Nam tử gật đầu.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ghê gớm vậy sao?”
Nam tử khẽ nói: “Có tới gần trăm năm không có nhân loại nào bước chân đến đây! Ngươi mà vào nơi này thì chúng ta có thể ngửi thấy mùi của nhân loại.”
Diệp Huyền cười nói: “Bọn họ sẽ không đánh hội đồng ta đâu nhỉ?”
Nam tử chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không đánh hội đồng ngươi và cũng không thích đánh hội đồng. Tuy nhiên ta cho ngươi hay, con đường tiếp theo của ngươi sẽ khó đi lắm đấy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ở nơi này, ngươi thuộc cấp bậc gì?”
Nam tử liếc nhìn hắn: “Ta từ chối trả lời câu hỏi này!”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử không nói tiếp nữa mà quay người rời đi. Không lâu sau thì hắn ta biến mất.
Diệp Huyền đứng tại chỗ trầm mặc, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước!
Hắn phải chiến đấu và ra ngoài!
Đây là nhiệm vụ mà kiếm tu giao cho hắn!