Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1053 - Chương 2743. Có Vậy Thôi

Chương 2743. Có vậy thôi Chương 2743. Có vậy thôi

Diệp Huyền siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn nở nụ cười lạnh lùng. Lão tử có bao giờ sợ ai đâu chứ?

Không lâu sau, Diệp Huyền biến mất ở tận cùng sơn cốc.

Ra khỏi sơn cốc là một bình nguyên. Tầm nhìn thoáng rộng, liếc mắt nhìn không thấy đâu là điểm kết thúc.

Diệp Huyền tiếp tục đi về phía trước. Đi được khoảng một khắc sau, mặt đất trước mặt hắn bỗng nhiên rung chuyển!

Hắn dừng bước và liếc nhìn về phía xa xa. Ở mãi đằng xa, hắn thấp thoáng thấy được một con yêu thú. Con yêu thú này có thể hình to lớn, sáu chân, trên lưng còn có hai đôi cánh màu đen cực lớn. Cánh của nó phe phẩy, không gian lập tức nứt vỡ.

Lúc này, con yêu thú kia đang chạy về phía Diệp Huyền. Cùng lúc đó, một luồng khí thế cực lớn khoá chặt lấy hắn.

Tốc độ của con yêu thú này càng lúc càng nhanh. Khí thế của nó cũng càng lúc càng mạnh. Khi nó còn cách Diệp Huyền khoảng ngàn trượng, hắn cảm giác như có thiên quân vạn mã đang lao về phía mình!

Khí thế không thể đẩy lùi!

Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm nhận được khí thế lớn mạnh như vậy!

Nữ tử thần bí và Đồ rất hiếm khí để lộ khí thế của mình.

Lúc này, con yêu thú kia lại tăng tốc độ, mà khí thế của nó cũng tăng lên nhanh chóng. Không gian phía trước Diệp Huyền bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Không thể địch lại!

Trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này!

Vẻ mặt Diệp Huyền sầm lại. Hắn biết mình đã lỡ mất tiên cơ. Lúc này hắn hoàn toàn đã bị khí thế của đối phương trấn áp!

Lui ư?

Hắn mà lui thì chắc chắn rơi vào thế yếu! Hơn nữa hắn cũng không có cách nào để lui, bởi vì khí thế của đối phương đã hoàn toàn chế trụ không gian của Diệp Huyền!

Tấn công ư?

Lúc này Diệp Huyền đã đánh lỡ mất tiên cơ. Nếu như tấn công thì chỉ có thể đánh trực diện với khí thế của đối phương!

Hắn không nắm chắc!

Diệp Huyền thấy hơi quẫn bách!

Khoảnh khắc ấy, hắn lại nhớ đến nhục thân Thần cảnh của mình.

Nếu như có nhục thân Thần cảnh ở đây thì hắn đâu cần phải quẫn bách như vậy?

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều mà bước lên phía trước một bước, Kiếm Vực lập tức xông về phía con yêu thú. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, sắc mặt Diệp Huyền lập tức tái mét. Cùng lúc đó, Kiếm Vực của hắn tan vỡ!

Diệp Huyền không lo nghĩ được gì nữa mà lập tức rút kiếm chém.

Uỳnh!

Một vầng kiếm quang loé lên. Cả người hắn bay đi cả ngàn trượng, cuối cùng rơi xuống mặt đất khiến mặt đất lõm thành một cái hố sâu mười mấy trượng!

Bên trong cái hố sâu ấy, tay phải Diệp Huyền run rẩy, hắn phun một ngụm máu tươi.

Đòn tấn công này khiến hắn bị trọng thương!

Sức mạnh!

Lần này hắn không chỉ bị khí thế trấn áp mà còn bị sức mạnh áp chế. Sức mạnh của đối phương hơn xa hắn. Dẫu sao thì hắn cũng không còn sức mạnh nhục thân mà chỉ còn sức mạnh kiếm đạo. Như thế thì sao bì được với con yêu thú kia!

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều nữa mà lại bò dậy. Mà lúc ấy, con yêu thú phía xa xa cũng bật người lên và xông về phía hắn. Trông nó cứ như một ngọn núi lớn đè xuống, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội vàng nhón chân, hoá thành một đường kiếm quang và biến mất. Khi xuất hiện lại một lần nữa, Diệp Huyền đã ở cách đó vài chục trượng. Mà không gian ở vị trí trước đó của hắn cũng sụp đổ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Diệp Huyền giật giật. Sức mạnh của con yêu thú này còn mạnh hơn cả nhục thân Thần cảnh của hắn!

Đòn tấn công rơi vào khoảng không, con yêu thú lập tức quay người. Nó nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ hung dữ.

Diệp Huyền nắm chặt kiếm, khoé miệng hắn tràn máu tươi.

Đúng lúc ấy, con yêu thú bỗng nhiên biến mất. Đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Mẹ kiếp, cái tên này không chỉ có sức mạnh khủng khiếp mà tốc độ cũng nhanh kinh hồn!

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều nữa mà lập tức thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm. Đường kiếm này chém thẳng về phía mắt phải của con yêu thú, tuy nhiên đúng lúc đó con yêu thú lại nhắm mắt lại.

Uỳnh!

Kiếm của Diệp Huyền bắn ra!

Diệp Huyền sững sờ, mẹ hiếp vậy mà cũng được á hả?

Lúc này, con yêu thú đã xông đến trước mặt hắn. Mặt Diệp Huyền biến sắc, khoảng cách này khiến hắn không thể né tránh. Mà kiếm lại không ở trong tay hắn nên chỉ có thể chống đỡ bằng nhục thân!

Không thể không đỡ!

Diệp Huyền đan hai tay lại, sau đó giơ lên chắn.

Uỳnh!

Hai tiếng xương nứt vỡ vang lên, cả người hắn bay đi vài ngàn trượng. Sau khi dừng lại, hắn liên tiếp phun mấy ngụm máu.

Con yêu thú kia không ra tay nữa, nó cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt là vẻ trào phúng: “Yêu vậy sao?”

Bị kì thị rồi!

Diệp Huyền liếc nhìn con yêu thú. Lúc này xương trên hai tay hắn đều nứt vỡ.

Dù về tốc độ hay sức mạnh thì Diệp Huyền đều không chiếm được chút ưu thế nào cả!

Đánh kiểu gì bây giờ?

Chạy?

Chạy là sự lựa chọn tốt nhất!

Thế nhưng hắn không muốn chạy!

Không có tay thì không thể dùng kiếm sao?

Diệp Huyền nghĩ vậy, Vô Thượng Kiếm phía xa xa bèn hoá thành một đường kiếm quang và chém về phía con yêu thú. Con yêu thú cũng không tránh, để mặt kiếm chém lên người mình.

Uỳnh!

Đường kiếm quang vỡ vụn, kiếm của Diệp Huyền lại bị bay đi. Đầu con yêu thú chỉ có thêm một vết kiếm chém!

Diệp Huyền: “…”

Yêu thú nhìn hắn, đoạn phì cười: “Có vậy thôi?”

Diệp Huyền trầm mặc, hiện giờ hắn đã phát hiện ra một điều vô cùng ghê gớm!

Nhục thân đủ mạnh thì bản thân có thể bất bại!

Đúng lúc ấy, con yêu thú kia bỗng nhảy lên và lại xông về phía Diệp Huyền. Đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn nhón mũi chân và bay về phía sau. Vừa bay đi thì không gian trước mặt hắn đã biến thành một màu đen thui!

Thấy không gian đen thui ấy, hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó. Hắn nhóm chân phải, một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy con yêu thú.
Bình Luận (0)
Comment