Chương 2760. Không có ý đồ tốt
Chương 2760. Không có ý đồ tốt
Chương 2760: Không có ý đồ tốt
Kiếm tu ngẩng đầu nhìn về phía Đại Hoang. Ánh mắt hắn ta rơi trên Ách Nạn Chi Môn bên trong cơ thể Diệp Huyền với vẻ hơi không vui: “Ta rất hứng thú với ách nạn chi nhân đấy, ngươi đừng có để nó biến mất! Mau cho nó hiện về!”
Ách Nạn Chi Môn: “…”
Thấy không có động tĩnh gì, kiếm tu bèn nhíu mày, một luồng kiếm ý vô hình khoá chặt lấy Ách Nạn Chi Môn. Ách Nạn Chi Môn lập tức rung lên, sau đó vội vàng trốn sang một góc, run như cầy sấy. Cùng lúc đó, quanh người kiếm tu cũng có nhân quả tuyến xuất hiện. Có điều không nhiều, chỉ vài sợi mà thôi.
Kiếm tu vẫn không vui: “Ít thế, cho nhiều vào!”
Ách Nạn Chi Môn run rẩy, sau đó quanh người kiếm tu có thêm mười mấy sợi nhân quả tuyến…
Thấy vậy, kiếm tu bèn giãn mày, cũng thu lại kiếm ý.
Bên trong cơ thể Diệp Huyền, Ách Nạn Chi Mon vẫn đang rúc trong góc run rẩy…
Nó thấy tủi thân quá.
Từ lúc nào mà nó phải tủi thân như vậy?
Bắt nạt người ta quá đáng!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Diệp Huyền cũng dừng lại. Phía trước cách hắn hàng ngàn trượng là một ngọn núi lớn. Ngọn núi này cao chọc trời, xung quanh toả ra bầu không khí u ám.
Diệp Huyền biết, đây chính là Táng Sơn.
Hắn liếc nhìn xung quanh, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, có hơi bất thường.
Táng Sơn!
Rốt cuộc đây là một nơi như thế nào?
Diệp Huyền suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi về phía Táng Sơn. Trước mặt hắn là cỏ dại cao mấy trượng, không có bất cứ dấu vết con người đặt chân tới nào. Rất rõ ràng, nơi này chưa từng có con người hoặc yêu thú đến.
Diệp Huyền càng phải cẩn thận hơn!
Mặc dù hắn mong muốn được chiến đấu, thế nhưng cũng không dám lơ là một chút nào.
Không lâu sau, Diệp Huyền đã tới được lưng sườn núi. Cả quãng đường êm đẹp, còn chẳng thấy một con chim nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Táng Sơn, suy nghĩ một hồi rồi đi tiếp. Dần dần, vẻ mặt hắn bèn trở nên nghiêm nghị. Bởi lẽ xung quanh hắn có một vài thi thể đã khô cằn, trong đó phần lớn đều là thi thể của yêu thú, song bên cạnh đó cũng có cả thi thể người!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Táng Sơn. Không cần phải nghi ngờ nữa, chắc chắn đỉnh núi có cường giả siêu cấp!
Nghĩ đến đây, hắn lại tăng tốc!
Không lâu sau, hắn đã tới được đỉnh núi. Khi lên đến đỉnh núi, sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm trọng!
Cách hắn trăm trượng có một cái vòng màu máu đỏ cực lớn. Chính giữa cái vòng màu máu đỏ đó có một nữ tử đang ngồi. Nữ tử này thả tóc, tứ chi đều bị khoá bởi bốn sợi xích đỏ màu máu. Trên đỉnh đầu nàng còn có một thanh huyết sắc trường kiếm treo lơ lửng, đầu kiếm còn có một chữ lớn: Tội!
Diệp Huyền nhíu mày, cái quái quỷ gì thế này?
Đúng lúc ấy, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy nữ tử như vậy, Diệp Huyền bất ngờ vô cùng. Dung mạo của nữ tử khuynh quốc khuynh thành, thế gian hiếm có, đương nhiên là phải trừ đôi mắt của nàng ra!
Bên trong đôi mắt của nàng trống rỗng, không có tròng mắt, nhìn đáng sợ vô cùng.
Mặc dù không có tròng mắt nhưng Diệp Huyền vẫn cảm nhận được nữ tử đang nhìn hắn.
Hắn do dự một lát rồi nói: “Tỉ thí không, kiểu có chừng mực ấy!”
Nữ tử đột nhiên gào lên: “Cút!”
Uỳnh!
Tiếng vọng từ giọng nói của nàng vang lên khiến không gian như sụp đổ. Chỉ trong chốc lát, không gian cách đó cả vạn trượng bèn biến thành một màu đen!
Ở phía xa xa, sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn vội rút kiếm ra chém.
Bạt Kiếm Thuật kết hợp với Kiếm Vực!
Kiếm của hắn chém xuống, một đường kiếm quang xé rách mọi thứ. Tuy nhiên, đường kiếm này của hắn vừa mới hạ xuống thì cả người đã bay ngược về phía sau cả vạn trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại thì đã phun một ngụm máu. Hình như phát hiện ra điều gì đó, hắn quay đầu nhìn. Phía sau hắn, không gian nứt vỡ, đồng thời đang lan rộng với một tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt, không gian cách đó mười mấy vạn trượng đã biến thành một cái mạng nhện!
Diệp Huyền chớp mắt, trong lòng không khỏi thấy kinh hãi. Nữ nhân này sao mạnh quá vậy?
Lúc này, Diệp Huyền lại phun một ngụm máu nữa ra, sau đó vội vàng ngồi xuống trị thương.
Đòn tấn công ban nãy hắn mà không dùng Kiếm Vực trấn áp thì cũng xong đời rồi!
Quá mạnh!
Mạnh hơn bọn yêu vương trước đó không biết bao nhiêu lần!
Hai yêu vương kia đúng là không có ý đồ tốt mà!
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền cảm giác thương thế đã hồi phục kha khá. Hắn bèn hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục đi lên đỉnh núi Táng Sơn.
Trong mắt hắn không có bất cứ sự sợ hãi nào, mà chỉ có hưng phấn!
Không biết từ lúc nào mà hắn thấy hơi muốn bị hành hạ!
Bởi lẽ mỗi một lần bị hành hạ, hắn đều nhận ra rằng mình có thể tiến bộ.
Con người ấy mà, chỉ có không ngừng tạo áp lực cho bản thân thì mới tiến bộ được.
Không lâu sau, Diệp Huyền lại lên đỉnh núi. Lúc này, nữ tử kia lại ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nắm kiếm trong tay, nhìn chằm chằm nữ tử: “Tại hạ Diệp Huyền, cầu tử!”
Cầu tử!
Nữ tử đột nhiên siết tay phải đánh một quyền. Một quyền của nàng vừa xuất hiện thì dây xích sắt trên tay phải nàng rung lên kịch liệt. Không gian xung quanh vốn đang phục hồi lập tức vỡ tan!
Khoảnh khắc nữ tử xuất quyền, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Hắn xông lên phía trước, rút kiếm chém.
Vụt!
Kiếm hạ xuống, không gian bị đánh tan!
Tuy nhiên, đường kiếm này của Diệp Huyền vừa xuất hiện thì sắc mặt hắn cũng thay đổi ngay lập tức. Sau đó, kiếm quang vỡ tan, cả người hắn bay ngược về phía sau cả vạn trượng. Khi hắn vừa mới dừng lại thì không gian dưới chân đã sụp đổ!
Có điều khoảnh khắc hắn bay đi, thanh kiếm trong tay cũng bay ra.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Trong vòng tròn máu phía xa, nữ tử đột nhiên giơ tay ra, một thanh kiếm cắm trong lòng bàn tay nàng mà nàng chẳng động đậy gì cả.
Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt Diệp Huyền dừng lại phía xa xa không khỏi càng thêm nghiêm nghị.
Nữ nhân này có thể đỡ một kiếm của hắn một cách trực tiếp như vậy!
Đúng lúc ấy, nữ tử ở phía xa đột nhiên chập ngón tay lại kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền. Ngay sau đó, nàng tiện tay ném đi.
Vút!
Một đường kiếm quang như tia sét loé lên và đâm thẳng về phía Diệp Huyền!
Đừng kiếm này còn nhanh hơn cả Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn!