Chương 2762. Thiên gia
Chương 2762. Thiên gia
Chương 2762: Thiên gia
Nữ tử gào lên, cả Táng Sơn như rung chuyển.
Diệp Huyền có hơi kinh ngạc, thực lực của nữ nhân này không hề tầm thường!
Tại sao nữ nhân nào hắn gặp cũng đều mạnh hết vậy?
Âm thịnh dương suy?
Đúng lúc ấy, nữ tử ở phía xa xa đột nhiên đứng dậy. Mặc dù nàng không có tròng mắt, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta chỉ đến để tỉ thí mà thôi!”
Nữ tử nói: “Ngươi bảo ngươi cầu tử cơ mà?”
Diệp Huyền gật đầu: “Nhưng ta không thật sự cầu tử!”
Nữ tử phẫn nộ: “Thế thì ngươi còn tử cái con khỉ gì nữa?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Cầu tử là một loại thái độ!”
Nữ tử lạnh lùng cười, nụ cười của nàng mang theo vẻ trào phúng: “Thái độ? Ngươi muốn rèn luyện bản thân mà lại không dám ép mình đến cực hạn à? Nếu như không thể làm đến cực hạn thì ngươi đột phá kiểu gì? Trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi khi bị dồn đến tuyệt cảnh thì rất dễ tiến bộ à?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nữ tử lại nói: “Hiện giờ thực lực của ta có thể áp đảo ngươi! Thế nhưng ta lại không thể ép ngươi đến cực hạn! Kiểu tiến bộ này của ngươi còn có ý nghĩa gì nữa?”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Ta thả ngươi ra, ta sợ ngươi sẽ đánh chết ta!”
Nữ tử chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi có lòng cầu tử nhưng lại sợ chết, đây là đang bắt nạt người khác đấy, ngươi hiểu không?”
Diệp Huyền không đáp lời, hắn thấy nữ nhân này nói cũng có lí!
Thế nhưng hắn cũng biết, nếu như thật sự thả nữ nhân này ra thì có thể hắn sẽ bị nàng đánh chết!
Bởi lẽ hắn không biết rốt cuộc thực lực của nữ nhân này mạnh đến mức độ nào!
Nữ tử đột nhiên nói: “Sợ à?”
Diệp Huyền nhìn nàng, nữ tử cười lạnh lùng: “Kiếm tu thì phải không sợ gì cả chứ. Trong lòng ngươi vẫn còn nỗi sợ hãi, điều này chứng tỏ kiếm đạo của ngươi còn nhiều khiếm khuyết.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ta thấy ngươi đang lừa gạt ta!”
Nữ tử khẽ nói: “Ngươi luyện tập như thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa là mấy! Ngươi muốn đột phá, muốn đạt đến cảnh giới cao hơn của kiếm đạo thì phải gây áp lực cho bản thân. Nếu không gây áp lực cho bản thân thì trong vòng trăm năm ngươi cũng chẳng thể đột phá! Bởi lẽ hiện giờ ngươi đã đạt đến giới hạn của mình rồi, hiểu chưa?”
Diệp Huyền cũng không nghe theo lối suy nghĩ của nữ tử, hắn hỏi: “Tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây?”
Nữ tử nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
Diệp Huyền bèn quay người rời đi.
Thái độ như vậy còn muốn lão tử thả ngươi ra, ngươi cứ nằm mơ đi!
Lúc này, nữ tử đột nhiên nói: “Khoan đã!”
Diệp Huyền lắc mông tiếp tục đi về phía trước!
Này thì thái độ với lão tử!
Nữ tử lại nói: “Một thiếu niên anh tuấn thế mà sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy?”
Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người nhìn nữ tử: “Ngươi mới nói gì cơ?”
Nữ tử đáp: “Tại sao lòng dạ ngươi lại hẹp hòi như vậy!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Câu trước cơ!”
Nữ tử đáp: “Một thiếu niên anh tuấn như thế!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi thấy ta anh tuấn sao?”
Nữ tử gật đầu: “Xét về nhan sắc thì trong những nam tử mà ta từng gặp, ngươi phải nằm trong… À không, ngươi đứng số một luôn!”
Diệp Huyền cười he he: “Cô nương, ta thấy chúng ta vẫn còn chủ đề chung để nói chuyện đấy!”
Nữ tử chầm chậm ngồi xuống, nàng nói: “Thực không dám giấu, ta muốn được ngươi giúp đỡ!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta nhận ra được!”
Nữ tử do dự một lát rồi không nói tiếp nữa.
Diệp Huyền cũng không nói gì.
Một lát sau, nữ tử nói: “Thanh kiếm này tên là Thiên Tội, là thanh kiếm mạnh thứ hai tại Minh Hà tinh vực. Nó chứa tội ác chi lực, nếu như ngươi có được thanh kiếm này…”
Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu: “Cô nương, ta không phải người thích mượn ngoại vật!”
Nói đoạn, hắn bèn giơ thanh kiếm trong tay lên: “Diệp Huyền ta không dựa vào bất cứ ngoại vật nào trừ thanh kiếm này!”
Nữ tử gật đầu, nàng giơ ngón tay cái: “Công tử lợi hại! Tiểu nữ bội phục!”
Diệp Huyền cất kiếm đi, cười nói: “Cô nương, thực ra ngươi cũng rất lợi hại. Mặc dù ban nãy ta không dốc toàn lực, song cô nương cũng không thể dốc toàn lực, vậy nên hai người chúng ta coi như huề nhau! Ngươi lợi hại, ta cũng lợi hại!”
Nữ tử đột nhiên hỏi: “Công tử không dốc hết toàn lực?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đương nhiên!”
Khoé miệng nữ tử giật giật. Mẹ kiếp, lần đầu tiên nàng thấy một người trợn mắt nói dối như vậy đấy!
Diệp Huyền lại bảo: “Cô nương, ta khá là tò mò, tại sao ngươi lại bị trấn áp ở đây?”
Nữ tử trầm mặc một lát rồi nói: “Ta là người của Thiên gia!”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Người của Thiên gia?”
Nữ tử nhướn mày: “Ngươi chưa từng nghe đến Thiên gia sao?”
Diệp Huyền chớp mắt, hắn lắc đầu: “Chưa từng!”
Vẻ mặt nữ tử trở nên kì lạ, cái tên này chui ra từ đâu vậy?
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
Nữ tử lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền đột nhiên lôi Ách Nạn Chi Môn ra. Khi nhìn thấy Ách Nạn Chi Môn, sắc mặt nữ tử lập tức thay đổi: “Đây là gì?”
Nguy hiểm!
Khoảnh khắc Ách Nạn Chi Môn xuất hiện, nàng ngửi được mùi của cái chết!
Diệp Huyền vỗ vỗ Ách Nạn Chi Môn, hắn mỉm cười: “Đây là… nô tài của ta!”
Ách Nạn Chi Môn khẽ rung lên, trong cánh cửa có huyết lôi đang rục rịch!
Diệp Huyền ấn tay phải lên Ách Nạn Chi Môn, dùng huyền khí truyền âm: “Ngươi ngoan ngoãn cho lão tử, bằng không ta sẽ bảo đại ca ta chém chết ngươi đó!”
Nghe vậy, Ách Nạn Chi Môn lập tức yên lặng!