Chương 2798. Quyền thế bức người
Chương 2798. Quyền thế bức người
Chương 2798: Quyền thế bức người
Ngũ Duy vũ trụ!
Thiên yêu vương nói: “Như vậy tức là hắn không phải người ở Minh Hà tinh vực chúng ta?”
Cổ Nguyệt yêu vương gật đầu: “Đúng vậy!”
Thiên yêu vương khẽ gật đầu, hắn ta nói: “Có thể là vị đại lão nào đó đưa vãn bối tới rèn luyện rồi!”
Cổ Nguyệt yêu vương cười khổ: “Thế đó!”
Hắn ta không quên vị kiếm tu phía sau Diệp thiếu kia. Hách Liên yêu vương đã chết trong tay vị kiếm tu ấy.
Thiên yêu vương đột nhiên nói: “Dù thế nào thì đây cũng là một phần thiện duyên.”
Cổ Nguyệt thiên vương lập tức gật đầu. Lúc này hắn ta thấy hơi may mắn, may mắn rằng trước đó hắn ta không liều chết với Diệp Huyền!
Nếu như hắn ta làm vậy thì giờ đã chết rồi!
Chứ đừng nói đến việc nhận được tử khí!
Nhất là Mang Sơn yêu vương. Trước đó hắn ta là người muốn liều chết với Diệp Huyền nhất. Nếu như không có Cổ Nguyệt yêu vương ngăn cản thì hắn ta đã đối địch với Diệp Huyền rồi!
Nghĩ đến đây, Mang Sơn yêu vương bèn lắc đầu. Xem ra sau này hắn ta phải thay đổi tính nết đi mới được!
Sau này phải khiêm tốn hơn một chút!
Phải biết điều hơn nữa!
Ở phía cuối Đại Hoang sơn mạch, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi. Lúc này tâm trạng hắn rất tốt
Chuyến đi đến Đại Hoang sơn mạch này hắn đã thu hoạch được rất nhiều!
Nhất là việc hắn đã lĩnh ngộ được Sinh Tử Nhất Kiếm!
Hiện giờ dù không dùng đến bất cứ ngoại vật nào thì Diệp Huyền cũng có thể giết một cường giả Vĩnh Hằng cảnh một cách dễ dàng!
Có thể nói, so với Diệp Huyền lúc mới tới Minh Hà tinh vực thì trình độ kiếm đạo của hắn hiện tại đã thay đổi rất lớn!
Đúng lúc ấy bỗng có gì đó xảy ra, Diệp Huyền lập tức rút kiếm ra chém.
Rầm!
Kiếm của hắn chém xuống khiến không gian vỡ tan.
Uỳnh uỳnh!
Một đường kiếm quang tản ra, Diệp Huyền liên tiếp lùi về phía sau cả ngàn trượng.
Hắn vừa mới dừng lại thì một tàn ảnh bỗng nhiên lao về phía hắn. Đôi đồng từ của Diệp Huyền co lại, đang định xuất kiếm thì bỗng phát hiện, Vô Thượng Kiếm trong tay hắn đã nứt vỡ!
Kiếm vỡ rồi!
Diệp Huyền kinh hãi hắn lấy Thiên Tru Kiếm ra và vung kiếm chém!
Sinh Tử Nhất Kiếm kết hợp với Kiếm Vực!
Diệp Huyền vừa mới đâm kiếm đi thì một đường quyền đã đánh lên mũi Thiên Tru Kiếm của hắn.
Rầm!
Cả người hắn lập tức bay ngược ra phía sau cả vạn trượng!
Hắn còn chưa dừng lại thì tàn ảnh đã lướt qua trước mặt hắn. Ngay sau đó, lại một quyền nữa nhắm vào đầu hắn.
Dưới một quyền ấy, không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức tan vỡ!
Nhục thân của hắn cũng nứt vỡ!
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Diệp Huyền bỗng gào lên: “Chém!”
Hắn lại chém kiếm tiếp!
Sinh Tử Nhất Kiếm!
Không chỉ có vậy, Diệp Huyền còn dùng cả Kiếm Vực!
Đòn tấn công mạnh nhất!
Một mảng kiếm quang bùng lên…
Rầm rầm!
Trước mặt Diệp Huyền, kiếm quang vừa rơi xuống thì đã dập tắt. Hắn lại lùi về phía sau cả vạn trượng. Có điều lúc này hắn đã nhìn thấy người ra tay.
Là một nam tử trung niên!
Nam tử trung niên này mặc hoa bào, dáng người phải vạm vỡ hơn người bình thường ít nhất hai lần. Xung quanh hắn ta còn toả ra khí tức hung ác vô cùng!
Diệp Huyền lau vết máu bên khoé môi, hắn nhìn nam tử trung niên: “Ngươi là con hung thú kia!”
Nam tử trung niên nhìn hắn: “Nhất kiếm nhập phàm… Có thể đỡ được ba quyền của ta với thực lực Thành Đạo cảnh, có lẽ ngươi là người vô địch trong những người cùng trang lứa với ngươi rồi! Nhưng tiếc là ngươi chỉ có nhất kiếm nhập phàm, nếu như ngươi hoàn toàn tiến vào Phàm kiếm thì e là ta cũng chẳng làm gì được ngươi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi vì tử khí!”
Nam tử trung niên chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi tự giao ra hay là để ta đánh chết ngươi rồi tự lấy?”
Diệp Huyền nhếch miệng cười: “Mong được đánh chết!”
Nam tử trung niên gật đầu: “Có khí phách đấy! Ta thích những người cứng đầu như ngươi! Tí nữa ta sẽ phá tan xương cốt toàn thân ngươi từng chút một, sau đó dày vò linh hồn ngươi, mong là đến khi đó ngươi vẫn có khí phách như thế này!”
Dứt lời, hắn ta bèn đánh một quyền!
Khoảnh khắc hắn ta xuất quyền, Diệp Huyền lập tức bị một luồng quyền thế bao vây. Hắn cảm giác nhịp tim mình như ngừng lại!
Trong mắt mình, hắn trông thấy thế giới đang bị huỷ diệt từng chút một!
Quyền thế bức người!
Quyền thế này phải mạnh gấp chục lần Thiên yêu vương!
Trước đó Thiên yêu vương đã mượn thế, mà thế của con hung thú này không phải là mượn mà là thế của chính nó!
Đây mới gọi là không thể chống lại thực sự!
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc ấy, hắn không thể hít thở được!
Hắn siết chặt kiếm trong tay!
Đầu hắn trắng xoá!
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chăm ra bên ngoài. Với thực lực hiện giờ của Diệp Huyền thì chắc chắn hắn không thể đỡ được đường quyền này!
Thực lực của con hung thú kia không phải thứ mà hắn có thể đương đầu được. Đây không còn là ỷ lớn hiếp bé nữa mà là trấn áp, trấn áp thực sự.
Con hung thú này ít nhất cũng phải sống được mười mấy vạn năm. Nó hơn Diệp Huyền quá nhiều, kể cả về cảnh giới hay nhục thân!
Nếu như Diệp Huyền đạt Phàm kiếm thật sự thì có lẽ có thể đấu với nó!
Thế nhưng hắn vẫn chưa đạt Phàm kiếm thật sự!
Hình như Ách Nạn Chi Môn nhớ tới điều gì đó, nó không khỏi nhíu mày: “Đừng bảo là cái tên nghiệt súc này định ép tên kia đến Phàm kiếm luôn đấy nhé!”
Nàng vừa dứt lời thì phía bên ngoài, thanh kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên rung lên!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Ách Nạn Chi Môn lập tức thay đổi. Cái tên không biết xấu hổ này sắp tiến vào Phàm kiếm thật rồi!
Ách Nạn Chi Môn không hề do dự, nàng bỗng rời khỏi Giới Ngục tháp và chắn trước mặt Diệp Huyền, sau đó đánh một quyền!