Chương 2799. Đây là lời con người có thể nói ra sao?
Chương 2799. Đây là lời con người có thể nói ra sao?
Chương 2799: Đây là lời con người có thể nói ra sao?
Uỳnh!
Quyền thế của con hung thú kia bị nàng đánh tan!
Sau khi đánh tan quyền thế của con yêu thú kia, Ách Nạn Chi Môn bèn quay người vỗ vào Diệp Huyền.
Uỳnh!
Diệp Huyền bèn tình lại từ một trạng thái vi diệu nào đó. Hắn nhìn Ách Nạn Chi Môn với vẻ hoang mang: “Ngươi… ngươi làm gì thế?”
Ách Nạn Chi Môn chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!”
Thực ra nàng rất muốn đánh chết Diệp Huyền. Thế nhưng nàng không dám.
Nghe Ách Nạn Chi Môn nói vậy, Diệp Huyền bèn ngơ ngác. Não của nữ nhân này bị chập mạch hả?
Ách Nạn Chi Môn quay người nhìn con hung thú kia, vẻ mặt nàng lạnh lùng vô cùng: “Đời này ta ghét nhất là ỷ lớn hiếp bé. Tên súc sinh kia, trong vòng ba giây nếu ngươi còn ở trước mắt ta thì ta sẽ xé xác ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Hung thú: “…”
Hận nhất là ỷ lớn hiếp bé?
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi.
Mẹ kiếp, nữ nhân này cũng ỷ lớn hiếp bé mà còn nói người khác?
Có điều có phải nữ nhân này bị điên rồi hay không?
Sao nàng lại giúp hắn vậy?
Chắc chắn là không bình thường!
Thực ra Diệp Huyền không biết rằng ban nãy suýt chút nữa hắn đã thực sự tiến tới Phàm kiếm!
Khi đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ!
Đó chính là xuất kiếm!
Dù có chết thì cũng phải xuất kiếm!
Chỉ là hắn không ngờ, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên xuất hiện.
Phía đối diện Ách Nạn Chi Môn, con hung thú kia nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là ai?”
Ách Nạn Chi Môn híp mắt lại: “Tên của ta nào phải thứ một tên súc sinh như ngươi được biết!”
Hung thú lắc đầu cười: “Thế gian này luôn có những người tự cho mình là đúng, thấy mình lợi hại biết bao. Song những người đó không biết rằng mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì.”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Ách Nạn Chi Môn: “Tự cao tự đại chỉ là hiện tượng, bản chất của nó chính là vô tri, vô tri đến mức đáng sợ. Mà thứ đáng sợ là những kẻ ngu xuẩn lại không biết mình ngu!”
Diệp Huyền lập tức giơ ngón tay cái với con hung thú: “Nói rất có triết lí!”
Ách Nạn Chi Môn nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, sau đó nàng lại nhìn con hung thú kia: “Giờ cuối cùng ta cũng hiểu tại sao cái tên tiện nhân không biết xấu hổ kia có thể sống an nhàn vậy rồi! Không ai có thể ngu xuẩn như vậy được nữa!”
Dứt lời, nàng bỗng nhiên biến mất!
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của con yêu thú co lại. Nó bước lên phía trước một bước, sau đó đánh một quyền.
Uỳnh!
Trên nắm đấm của con yêu thú có huyết quang bùng nổ!
Rầm rầm!
Cả tay phải của con yêu thú tan tác. Cùng lúc đó, hắn ta lùi mạnh về phía sau cả vạn trượng. Khi hắn ta vừa mới dừng lại thì một đường huyết lôi đã lao thằng xuống từ trên đỉnh đầu hắn ta!
Trông thấy cảnh tượng ấy, con yêu thú bèn kinh hãi. Hắn ta lập tức nhón chân phải, cả người cũng trở nên hư ảo.
Uỳnh!
Đường huyết quang kia nổ tung, thế nhưng rất nhiều ngọn núi cách đó vạn trượng cũng hoá thành tro bụi.
Con hung thú quay đầu nhìn, nó chỉ cách đó khoảng vài trăm trượng!
Đôi mắt của con hung thú tràn ngập vẻ kinh hãi: “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Hắn ta phát hiện, đứng trước đường huyết lôi này thì nhục thân của hắn ta chẳng khác gì một tờ giấy!
Ách Nạn Chi Môn đánh một chưởng, một đường huyết quang lại xé gió bay đi.
Ở phía xa xa, sắc mặt con hung thú thay đổi. Hắn ta đột nhiên nhảy lên, tay trái đánh một quyền xuống: “Hám Thiên!”
Một quyền của hắn ta rơi xuống, quyền thế lập tức cuộn trào giữa đất trời!
Quyền của hắn ta đập lên đường huyết lôi kia, sức mạnh to lớn bùng nổ như núi lửa phun trào.
Uỳnh!
Đường huyết lôi kia rung lên, thế nhưng ngay sau đó con hung thú lùi mạnh về phía sau vài vạn trượng. Còn không gian giữa hắn ta và Ách Nạn Chi Môn cũng bị huỷ diệt. Không chỉ có vậy, cả cánh tay trái của hắn ta cũng tan tác!
Hai cánh tay đều đi tong!
Vẻ mặt con hung thú trở nên dữ tợn, hắn ta nhìn chằm chằm Ách Nạn Chi Môn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Về cơ bản hắn ta đều biết các cường giả ở Minh Hà tinh vực. Có thể nói, trừ Lý Truy Thanh ra thì ở Minh Hà tinh vực thì không ai có thể đánh được hắn ta!
Ách Nạn Chi Môn nhìn con yêu thú kia bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi mà cũng xứng được biết ta là ai à?”
Nói đoạn, nàng lại định ra tay thì con hung thú kia đã quay đầu chạy đi. Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã biến mất.
Ách Nạn Chi Môn đang định đuổi theo, song hình như nàng lại nhớ ra điều gì đó nên dừng lại!
Tại sao nàng phải đuổi theo?
Nàng ăn no rửng mỡ hả?
Ách Nạn Chi Môn quay người nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại ra tay giúp ta?’
Đến giờ hắn vẫn không hiểu được!
Chắc chắn nữ nhân này không thể có lòng tốt như vậy được!
Ách Nạn Chi Môn nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao? Ta hận nhất là ỷ lớn hiếp bé!”
Diệp Huyền phẫn nộ nói: “Cái con khỉ khô! Ngươi hận ỷ lớn hiếp bé gì chứ, ngày xưa lúc ngươi đánh ta chẳng lẽ không phải ỷ lớn hiếp bé hay sao?”
Ách Nạn Chi Môn chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ta hận người ỷ lớn hiếp bé, nhưng ta không hận ta ỷ lớn hiếp bé, có vấn đề gì không?’
”Mẹ nó chứ…”
Nghe vậy, suýt chút nữa Diệp Huyền đã tức điên lên.
Mẹ kiếp, đây là lời mà con người có thể nói ra được sao?