Chương 2897: Bỗng nhiên bị liệt
Chương 2897: Bỗng nhiên bị liệt
Cũng may trước đó Mục Tiểu Đao đã giết một vài cường giả Thiên Vị cảnh. Bằng không Diệp Huyền sẽ chẳng có cơ hội nào! Dẫu vậy, hiện giờ hắn vẫn muốn đối phó bảy cường giả Thiên Vị cảnh này!
Điều quan trọng nhất là đối phương đánh hội đồng hắn!
Nếu như là đấu riêng thì Diệp Huyền cũng không yếu, dù hắn phải đối mặt với cường giả Thiên Vị cảnh. Thế nhưng vấn đề là bọn họ đánh hội đồng!
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền bị đánh thảm!
Có điều, với nhục thân lớn mạnh của mình, những người kia không thể giết hắn ngay được. Đương nhiên, đây cũng là bởi hắn cố gắng tránh bị thương ở những chỗ chí mạng.
Rầm!
Lúc này, Diệp Huyền bỗng bị đánh bay, vừa mới dừng lại đã quay người tung một chưởng luôn!
Ầm ầm!
Nắm đấm của Diệp Huyền khiến không gian sụp đổ. Thế nhưng hắn vẫn chưa thu quyền lại mà lại đánh tiếp một cú nữa!
Rầm!
Diệp Huyền lại bay ngược về phía sau vài trăm trượng. Cuối cùng, hắn rơi xuống mặt đất, cả mặt đất như rung chuyển và bắt đầu nứt vỡ!
Các cường giả Ma nhân kia không hề cho hắn cơ hội, bọn họ lại xông lên!
Diệp Huyền bật dậy, vừa mới dậy thì một cây trường thương đã xé gió bay tới, nhắm thẳng vào trán hắn!
Diệp Huyền nghiêng người tránh khỏi nhát thương chí mạng ấy. Hắn còn chưa kịp ra tay thì một cường giả khác đã đánh một quyền lên lưng hắn.
Rầm!
Cả người Diệp Huyền lại bay đi, hắn còn chưa rơi xuống đất thì một cường giả nữa lại xông đến.
Trên không trung, hắn đan hai tay làm thế phòng thủ.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh ập đến đánh hắn, cả người hắn rơi từ trên không trung xuống, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Diệp Huyền vừa mới ngã xuống đất, vị trí ngay dưới bèn lõm thành một cái hố!
Xung quanh là những luồng sức mạnh to lớn đang không ngừng đổ dồn về phía hắn!
Diệp Huyền nhảy lên, hắn tránh được những luồng công kích đó!
Đúng lúc ấy, Minh Thương đột nhiên biến mất. Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Hắn đánh mạnh một quyền, một quyền này đâm vào một quyền khác.
Rầm!
Không gian trước mặt hắn biến thành một màu đen. Cả người hắn lập tức bay ngược về phía sau cả ngàn trượng!
Sau khi rơi xuống mặt đất, nhục thân của Diệp Huyền nứt ra, máu tươi chảy xuống!
Những Ma nhân xung quanh chuẩn bị ra tay tiếp, song Minh Thương bỗng ngăn bọn họ lại. Hắn ta nhìn Diệp Huyền đang bò trên mặt đất với vẻ mỉa mai: "Có vậy thôi hả?"
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chống hai tay lên mặt đất, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn!
Sức mạnh!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm mặt đất.
Tu vi của hắn bị phong ấn!
Hắn rất muốn dùng kiếm, chỉ cần dùng kiếm là hắn có thể giết sạch đám người này!
Thế nhưng tu vi của hắn đã bị phong ấn!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bỗng chau mày.
Tu vi bị phong ấn là không thể dùng kiếm sao?
Hắn là Phàm kiếm cơ mà!
Phàm là gì?
Phàm là chân!
Không có kiếm thì hắn không phải kiếm tu nữa sao?
Kiếm tu kiếm tu, không phải có kiếm mới là kiếm tu!
Kiếm tu tu kiếm hay là tu tâm?
Có tâm thì có kiếm!
Nghĩ đến đây...
Uỳnh!
Bỗng nhiên một luồng kiếm ý cực mạnh cuộn trào bên trong cơ thể hắn. Cùng với sự xuất hiện của luồng kiếm ý ấy, cả người Diệp Huyền cũng run lên. Tu vi của hắn đang phục hồi với một tốc độ cực nhanh.
Mà trong tay Diệp Huyền đang có một thanh kiếm dần ngưng tụ!
Tâm kiếm!
Kiếm tu tu tâm, trong tâm có kiếm, vạn vật đều là kiếm!
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm đó không hề tồn tại, bởi lẽ đây chính là tâm kiếm mà hắn tưởng tượng ra!
Kiếm!
Hắn nhớ đến những lời mà kiếm tu đại ca nói, dĩ tâm ngự kiếm!
Tâm nghĩ đến đâu thì kiếm đi đến đó!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bỗng vung kiếm lên.
Vụt!
Ở phía xa xa, một cường giả Thiên Vị cảnh đầu lìa khỏi cổ!
Chúng Ma nhân còn chưa kịp hoàn hồn!
Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì lại một cường giả Thiên Vị cảnh nữa đầu lìa khỏi cổ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt đám cường giả Thiên Vị cảnh kia bèn thay đổi!
Một Ma nhân lão giả kinh hãi mà nhìn Diệp Huyền, hắn ta run rẩy nói: "Ngươi... ngươi còn hơn cả Phàm kiếm!"
Hơn cả Phàm kiếm!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Trên cả Phàm kiếm ư?
Đúng vậy!
Giờ hắn đang ở trên Phàm kiếm đây!
Diệp Huyền không biết trên Phàm kiếm sẽ là cảnh giới gì, thế nhưng hắn biết hiện giờ hắn đã vượt qua Phàm kiếm rồi!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bật cười.
Hiện giờ đám người trước mắt này chỉ là con kiến đối với hắn!
Diệp Huyền đang định xuất kiếm một lần nữa thì đúng lúc ấy, một tiếng kiếm minh vang lên trong cơ thể hắn!
Kiếm khí mà thanh sam nam tử để lại trong cơ thể Diệp Huyền!
Diệp Huyền sững sờ, sau đó sắc mặt bèn thay đổi. Chỉ trong chốc lát, tâm kiếm trong tay Diệp Huyền biến mất. Cùng lúc đó, tu vi của hắn lại bị phong ấn!
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn lại phá phong ấn, tuy nhiên không có tác dụng gì cả!
Hắn đã vượt qua Phàm kiếm rồi mà vẫn. Không thể phá được cái đường kiếm khí phong ấn này!
Diệp Huyền đột nhiên thấy bi thương, hắn quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, khóc rống lên: "Trời ơi! Đất ơi! Làm gì có người cha nào lại đào hố chôn con vậy chứ! Ngươi đang định chơi ta tới chết đúng không! Đậu má! A!"
Trên cả Phàm cảnh!
Hiện giờ cảm giác của Diệp Huyền là gì?
Là kiểu lúc hai người vừa vào động phòng sắp đến cao trào thì bỗng nhiên bị liệt!