Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1210 - Chương 2900: Kéo Được Bao Nhiêu Hay Bấy Nhiêu

Chương 2900: Kéo được bao nhiêu hay bấy nhiêu Chương 2900: Kéo được bao nhiêu hay bấy nhiêu

Chạy!

Diệp Huyền hiểu rất rõ thực lực hiện giờ của mình, bây giờ hắn không thể đối đầu với ách nạn chi kiếp.

Hắn chỉ có thể chạy mà thôi!

Tuy nhiên, hắn đâu có thoát được ách nạn chi kiếp và thiên kiếp.

Đánh rồi!

Một tia chớp bỗng nhiên đánh xuống đỉnh đầu Diệp Huyền, nhanh vô cùng!

Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn nhảy lên. Vừa nhảy lên thì phía sau hắn khoảng trăm trượng, mặt đất nơi đó đã biến thành một cái hố sâu hoắm!

Mặt đất bị ách nạn chi kiếp đánh trúng nên cũng sụp đổ!

Diệp Huyền không dám quay đầu mà chạy như bay về phía xa xa.

Tuy nhiên, dù hắn có chạy nhanh thế nào thì cũng không thoát khỏi ách nạn chi kiếp và thiên kiếp.

Ách nạn chi kiếp và thiên kiếp cứ bám đuôi hắn như âm hồn bất tán vậy!

Không lâu sau, cả dãy núi đều bị ách nạn chi kiếp oanh tạc!

Còn Diệp Huyền thì thê thảm vô cùng!

Hắn hết trốn đông lại sang trốn tây!

Hắn thực sự không dám đối đầu trực tiếp với ách nạn chi kiếp. Đừng nói hiện giờ, kể cả khi hắn không bị phong ấn tu vi thì e là cũng không đối đầu được với ách nạn chi kiếp!

Một tiếng sấm thôi đã có thể khiến hắn thần hồn tan nát rồi!

Diệp Huyền vừa chay vừa ôm ngực: "Đại ca à, thương lượng một chút đi có được không, đợi ta khôi phục thực lực cái đã được không?"

Đường kiếm khí kia không ư hử gì cả!

Diệp Huyền phẫn nộ: "Lão tử sắp chết đến nơi rồi!"

Kiếm khí vẫn không phản ứng!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm xuống. Mẹ kiếp, không có cơ hội mà thương lượng luôn!

Diệp Huyền đã tức lại còn tức hơn!

Lão tử dựa vào bản lĩnh để đạt được trên Phàm kiếm, dựa vào đâu lại đi phong ấn tu vi của ta chứ?

Dựa vào đâu hả?

Mẹ nó tức quá đi mất!

Diệp Huyền điên hết cả tiết!

Đúng lúc ấy, phía không xa bỗng có mười mấy Ma nhân xuất hiện. Trong đó còn có hai cường giả Thiên Vị cảnh!

Lúc nhìn thấy hắn, mười mấy Ma nhân kia lập tức mừng rơn, thế nhưng ngay sau đó sắc mặt bọn họ lại thay đổi. Bởi lẽ trên đỉnh đầu Diệp Huyền thỉnh thoảng lại có sấm sét đánh xuống!

Sấm sét gì thế này?

Trong mắt mười mấy người kia là vẻ kiêng kị!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền cũng nhận ra mười mấy Ma nhân kia. Hắn không hề do dự, lập tức xông về phía bọn họ!

Thấy hắn xông đến, sắc mặt mấy Ma nhân kia lập tức thay đổi. Bọn họ thi nhau lùi lại, mà lúc này Diệp Huyền đã tới trước mặt bọn họ, kèm theo đó là một đường lôi quang đánh xuống.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát, mười mấy người kia lập tức hoá thành tro bụi!

Chỉ có Diệp Huyền và ba cường giả Thiên Vị cảnh kia là còn sống!

Ma cường giả Thiên Vị kia sống sót, bọn họ lập tức chạy về phía xa xa, còn Diệp Huyền cũng vội vàng đuổi theo bọn họ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, cường giả Thiên Vị đi đầu gào lên: "Cút!"

Diệp Huyền bật cười ha ha: "Mọi người cùng chơi đi nào!"

Cường giả Thiên Vị cảnh đột nhiên dừng lại, hắn ta đâm thương tới. Đường thương này mang theo một luồng sức mạnh cực lớn, nhưng lại bị Diệp Huyền ép dừng lại. Cùng lúc đó, một đường huyết lôi bỗng đánh xuống.

Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hai tay hắn giơ lên trên chắn.

Đối kháng!

Hắn chỉ còn cách đối kháng!

Huyết lôi đánh xuống, sức mạnh của cường giả Thiên Vị cảnh kia tan vỡ, còn Diệp Huyền cũng bị đường huyết lôi kia đánh trúng, hắn lập tức rơi xuống từ không trung.

Thế nhưng cường giả Thiên Vị cảnh kia cũng bị huyết lôi đánh trúng, cả người hắn ta bay ngược về phía sau.

Dưới mặt đất, Diệp Huyền đột nhiên nhảy lên. Lúc này nhục thân của hắn đã nứt ra, nhất là hai tay, xương trên hai cánh tay cũng lộ ra ngoài.

Đường huyết lôi ban nãy suýt chút nữa đã huỷ đi nhục thân của hắn!

Mà lúc này, lại một đường huyết lôi nữa xuất hiện trên bầu trời. Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, vội vàng quay người chạy đi luôn!

Hắn chạy về phía ba cường giả Thiên Vị cảnh kia!

Dù chết thì hắn cũng phải kéo mấy người này theo làm đệm lưng!

Trông thấy hắn xông tới, sắc mặt ba cường giả Thiên Vị kia lập thức thay đổi. Mẹ kiếp, nhân loại này bị điên à?

Ba người không dám đối kháng với huyết lôi mà quay người chạy đi!

Cứ thế, ba người chạy, một người đuổi theo, một đường huyết sắc chớp loé!

Lúc này Diệp Huyền cũng hết cách rồi!

Hắn thật sự không có cách đối đầu với ách nạn chi kiếp, hắn không có huyết mạch chi lực, không thể sử dụng kiếm, như thế thì đối đầu kiểu gì?

Giờ hắn chỉ muốn kéo thêm đệm lưng thôi!

Kéo được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Nếu như ba cường giả Thiên Vị cảnh mà dừng lại thì có thể sẽ phải đồng quy vu tận với Diệp Huyền. Thực ra bỏ một người ở lại cũng được, nhưng rõ ràng là cả ba chẳng ai muốn chết, thế nên bọn họ liều mạng chạy trốn!

Tốc độ của ba người này nhanh hơn Diệp Huyền, thế nên ba người bọn họ dần kéo dãn khoảng cách với hắn!

Thấy ba người kia dần biến mất, Diệp Huyền không khỏi mắng một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn. Trên bầu trời lại có một đường huyết lôi nữa đánh xuống!

Diệp Huyền vội vàng nhảy lên. Hắn vừa nhảy lên thì đường thần lôi kia đã lao xuống vị trí vừa rồi của hắn. Nơi đó lập tức biến thành một cái hố đen!

Diệp Huyền lại nhảy lên và biến mất ở phía xa xa.

Trên đường đi, sắc mặt hắn u ám vô cùng. Hắn biết, cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, bởi lẽ thể lực của hắn sẽ cạn kiệt, cộng thêm ban nãy bị đường thần lôi kia đánh trúng nên nhục thân của hắn đã bị thương, hắn cần phải chữa trị!

Cứ tiếp tục thế này thì nhiều nhất nửa canh giờ nữa là hắn sẽ chết dưới đường thần lôi này!

Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Diệp Huyền càng lúc càng trở nên khó coi. Thanh sam nam tử đã phong ấn tu vi của hắn, lại còn không giúp hắn ngăn chặn Ách Nạn pháp tắc. Thế có khác gì chơi hắn tới chết đâu!

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi dừng lại, hắn xoè tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một luồng ý chí vô hình!
Bình Luận (0)
Comment