Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1232 - Chương 2922: Không Được Vào

Chương 2922: Không được vào Chương 2922: Không được vào

Địa Linh Bảo Khố!

Đây là cấm địa của Địa Linh tộc, chỉ có tộc trưởng mới được vào. Bởi lẽ trong đó có rất nhiều bảo vật cực phẩm của Địa Linh tộc!

Cấp bậc cao nhất của các đoạn tạo sư gọi là đoạn tạo sư truyền kì, mà trong Địa Linh Bảo Khố, chỉ có tác phẩm hoàn hảo nhất của đoạn tạo sư truyền kì mới được đặt trong đó!

Hoàn hảo nhất!

Chỉ cần bị một chút khuyết điểm thôi cũng không có tư cách được vào Địa Linh Bảo Khố, dù cho đó có là tác phẩm của đoạn tạo sư truyền kì thì cũng không được. Chỉ có những tác phẩm hoàn hảo nhất thì mới có tư cách vào Địa Linh Bảo Khố!

Mà muốn tạo ra bảo vật hoàn mĩ như vậy thì cực kì khó. Dù có là các đoạn tạo sư truyền kì mà muốn tạo ra thần vật hoàn hảo ít nhất cũng phải tốn vài trăm năm, thậm chí là vài nghìn năm!

Mặc dù Diệp Huyền không biết Đại Linh Bảo Khố là nơi nào nhưng nhìn thái độ của mấy người Địa Linh tộc kia, hắn biết lần này hắn sắp phát tài rồi!

Phải bình tĩnh!

Phải khiêm tốn!

Có bảo vật nào mà hắn chưa từng thấy đâu?

Không lâu sau, Sơn Khâu đưa Diệp Huyền tới một tòa thủy tinh lâu các.

Trước tòa thủy tinh lâu các này có hai hắc bào lão giả.

Người bảo vệ Địa Linh Bảo Khố!

Đây cũng là hai người mạnh nhất trong Địa Linh tộc!

Diệp Huyền liếc nhìn hai người. Hắn không cảm nhận được khí tức của hai người này , thế nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm!

Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên. Hiện giờ hắn đang ở Phá Phàm cảnh, đáng ra phải hiếm người có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm mới phải.

Lúc này, lão giả phía bên trái đột nhiên nói: "Sơn Khâu, khí tức ban nãy là của thủ hộ thần sao?"

Sơn Khâu bật cười: "Tả trưởng lão, ngươi cảm nhận đúng rồi đó, là của thủ hộ thần!"

Tả trưởng lão khẽ nói: "Nhưng tiếc rằng chỉ là một phân thân..."

Sơn Khâu mỉm cười: "Tả trưởng lão, ta muốn đưa người này vào trong chọn vài món đồ!"

Tả trưởng lão gật đầu: "Điều nên làm!"

Lúc này, hữu trưởng lão nãy giờ không lên tiếng đột nhiên bảo: "Ba thứ!"

Chọn ba thứ!

Hắn ta vừa dứt lời thì những người Địa Linh tộc lập tức hít một hơi lạnh!

Ba món cơ à!

Phải biết rằng dù có là tộc trưởng thì một ngàn năm cũng chỉ được vào đây một lần, hơn nữa còn chỉ được chọn một món đồ!

Nhân loại này vừa đến đã được chọn ba món!

Đương nhiên, không ai đố kị, càng không ai tỏ vẻ bất mãn!

Bởi lẽ đó là con của thủ hộ thần!

Lúc này, tả trưởng lão đột nhiên nói: "Ba món thì keo kiệt quá! Tiểu gia hỏa, sau khi ngươi vào đó thì ngươi có thể chọn mười món!"

Mười món!

Mọi người trong Địa Linh tộc hóa đá!

Sơn Khâu cũng bất ngờ, mười món cơ đấy!

Đây không phải một con số nhỏ đâu!

Bởi lẽ bất cứ một món bảo vật nào trong này đều có giá trị vô cùng lớn!

Hữu trưởng lão liếc nhìn tả trưởng lão, thế nhưng hắn ta không nói gì.

Tả trưởng lão mỉm cười: "Vào đi!"

Sơn Khâu gật đầu, hắn ta đang định dẫn Diệp Huyền vào thì lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: "Cha, ta cũng muốn vào!"

Diệp Huyền quay người nhìn, đó là một nữ tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Trông nàng rất xinh đẹp và lanh lợi, bên eo nàng còn có một thanh chủy thủ.

Sơn Khâu nhíu mày: "Ngươi không được vào!"

Nữ tử tủi thân nói: "Ta chỉ muốn vào xem tác phẩm của các đại sư thôi mà, ta cũng đâu muốn bảo vật trong đó!"

Sơn Khâu thở dài một hơi: "Nha đầu, ngươi không thể vào, đợi..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Cho nàng ta vào cùng đi!"

Nghe vậy, Sơn Khâu bèn nhìn hắn, Diệp Huyền nhìn hai trưởng lão: "Được không?"

Tả trưởng lão khẽ mỉm cười: "Được chứ!"

Đương nhiên hắn ta phải nể mặt Diệp Huyền rồi!

Diệp Huyền khẽ hành lễ: "Đa tạ!"

Nữ tử đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng cười hi hi: "Cảm ơn ca ca!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta tên là Diệp Huyền, ngươi thì sao?"

Nữ tử khẽ mỉm cười: "Sơn Linh!"

Diệp Huyền nói: "Sơn Linh muội muội, chúng ta vào thôi!"

Nói đoạn, hắn và Sơn Linh bèn đi về phía không xa.

Sơn Khâu liếc nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ cảm kích. Rất nhanh sau đó, hắn ta cũng đi theo.

Mấy người bọn họ vào trong xong thì hữu trưởng lão đột nhiên nói: "Mười món đồ..."

Tả trưởng lão nói: "Năm xưa nếu như không nhờ phụ thân hắn thì Địa Linh tộc đã phải biến mất rồi!"

Hữu trưởng lão trầm mặc.

Tả trưởng lão lại nói: "Tiểu gia hỏa này đã đạt đến Phá Phàm cảnh..."

Nghe vậy, hữu trưởng lão bèn gật đầu, hắn ta không nói thêm gì nữa.

Bởi lẽ hắn ta đã hiểu!

Phụ thân là thủ hộ thần của Địa Linh tộc, con trai lại là kỳ tài, hắn cũng có thể trở thành thủ hộ thần của Địa Linh tộc... ...

Sau khi tiến vào Địa Linh Bảo Khố, hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn bỗng hỏi: "Bá phụ, trước đó ta từng thấy một cái cổ thuẫn khá cũ. Cổ thuẫn này có thể ngăn chặn tất cả sức mạnh, cổ thuẫn này có ở trong Địa Linh Bảo Khố không?"

Sơn Khưu mỉm cười: "Cái ngươi nói chắc là Vu Giả Thuẫn rồi, món bảo vật đó là do Địa Linh tộc chúng ta tạo ra, thế nhưng lại không ở trong Địa Linh Bảo Khố, bởi nó là một món đồ bỏ đi, không có tư cách ở trong Địa Linh Bảo Khố. Năm xưa lúc chúng ta bảo phụ thân ngươi chọn bảo vật, hắn ta chẳng muốn thứ gì cả, cuối cùng không từ chối được nên hắn ta đã lấy bừa một cái khiên cũ, nói gì mà mang cho một tiểu gia hỏa nào đó chơi, khiến chúng ta cũng thấy rất ngại, bởi vì cái món Vu Giả Thuẫn đó thực sự không khác gì rác rưởi cả..."

Món đồ bỏ đi!

Không có tư cách ở trong Địa Linh Bảo Khố!

Quá rác rưởi!

Diệp Huyền bỗng cảm giác chân mình chợt nhẹ bẫng...
Bình Luận (0)
Comment