Chương 2931: Tàn nhẫn vậy sao?
Chương 2931: Tàn nhẫn vậy sao?
Mấy người Minh trưởng lão đều đang nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt bọn họ đã không còn sự dịu dàng nữa mà dần trở nên lạnh lùng!
Diệp Huyền liếc nhìn mọi người: "Ta... ta không biết chuyện gì nha!"
Minh trưởng lão trầm giọng nói: "Cho nó ra ngoài được không?"
Diệp Huyền đáp: "Để ta thử xem sao!"
Hắn bèn thử liên lạc với Chiến Thần Giáp. Tuy nhiên hắn không thể liên lạc được, đối phương không phản hồi lại hắn!
Diệp Huyền lắc đầu, sắc mặt mọi người lại càng lạnh lùng hơn!
Hắn đang định nói gì đó thì lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: "Ta muốn tự do, nếu như đưa ta đi thì ta sẽ nhận ngươi làm chủ!"
Diệp Huyền: "..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng và căng thẳng.
Mấy người Minh trưởng lão vẫn đang nhìn mình, Diệp Huyền đột nhiên gào lên: "Ngươi có đi ra không thì bảo!"
Không có phản ứng gì hết!
Diệp Huyền đột nhiên lấy một thanh kiếm và đè trước bụng mình, hắn gào lên: "Ngươi có ra không!"
Mọi người: "..."
Vẫn không có phản ứng gì cả!
Diệp Huyền đột nhiên nói một cách bi thương: "Địa Linh tộc đối đãi với ta như vậy, sao ta có thể lấy thần vật của bọn họ? Ngươi cưỡng chế nhập vào cơ thể ta, hại ta trở thành tên bất nghĩa... Ta... ta thấy hổ thẹn với Địa Linh tộc... Hôm nay ta đồng quy vu tận với ngươi!"
Nói đoạn, Diệp Huyền đang định đâm kiếm vào thì Sơn Khâu ở bên cạnh vội vàng ngăn hắn lại. Hắn ta quay đầu nhìn mấy người Minh trưởng lão: "Ngươi... các ngươi muốn ép hắn đến chết thật hay sao?"
Mấy người Minh trưởng lão sững sờ, bọn hắn còn chưa làm gì cơ mà!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Bá phụ, đừng cản ta, để ta đâm chết ta!"
Nói đoạn, Diệp Huyền lại chuẩn bị đâm kiếm xuống. Sơn Khâu vội vàng ngăn hắn lại. Hắn ta kéo chặt lấy tay Diệp Huyền, run rẩy nói: "Cháu trai à! Ngươi đừng làm chuyện dại dột! Phụ thân ngươi đã cứu Địa Linh tộc chúng ta, hôm nay nếu như ngươi chết tại đây thì có khác gì biến Địa Linh tộc chúng ta thành kẻ bất nghĩa?"
Diệp Huyền nói với vẻ bi thương: "Địa Linh tộc đối xử với ta như vậy sao ta có thể lấy thần vật trấn tộc của các ngươi? Hôm nay nó mà không ra ngoài thì ta đồng quy vu tận với nó luôn!"
Nói đoạn, Diệp Huyền bỗng đâm mạnh kiếm. Mặc dù được Sơn Khâu ngăn lại nhưng thanh kiếm vẫn đâm vào hắn khoảng mấy thước. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Minh trưởng lão lập tức thay đổi.
Minh trưởng lão run rẩy nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có làm bừa, đó chỉ là một ngoại vật mà thôi, tạm thời nó không ra thì chúng ta cứ từ từ, ngươi đừng làm hại chính mình..."
Tả trưởng lão cũng vội vàng nói: "Đúng đúng! Chỉ là một ngoại vật mà thôi, ngươi... ngươi đừng làm chuyện dại dột!"
Hữu trưởng lão do dự một lát rồi bảo: "Đừng... đừng làm chuyện dại dột!"
Tuy nhiên, Diệp Huyền không hề quan tâm đến lời khuyên của mọi người. Hắn cứ muốn đâm chính mình, hơn nữa còn càng đâm càng sâu, khóe miệng cũng đã trào máu tươi.
Nếu như không có Sơn Khâu giữ chặt lấy tay hắn thì có lẽ hắn đã toi đời rồi!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người Minh trưởng lão thực sự hoảng loạn!
Nếu mấy người hắn ta mà ép con trai của thủ hộ thần chết ở nơi này thì đúng là quá bất nghĩa! Trưởng lão như bọn họ sẽ bị cả Địa Linh tộc phỉ nhổ mất!
Thủ hộ thần!
Ban đầu một mình hắn ta đã cứu cả Địa Linh tộc. Mà hiện giờ mấy người bọn hắn lại ép chết con trai của hắn ta...
Đừng nói người khác, đến bản thân bọn hắn ta cũng thấy quá đáng!
Thấy Diệp Huyền chẳng quan tâm gì cả mà đâm mình, Minh trưởng lão vội nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có làm bậy... Chúng ta cũng định tặng Chiến Thần Giáp đó cho ngươi mà..."
Mọi người: "..."
Minh trưởng lão vừa nói xong thì bản thân hắn ta cũng sững sờ luôn.
Hắn ta vừa nói gì thế?
Tả trưởng lão và hữu trưởng lão nhìn Minh trưởng lão bằng ánh mắt kinh ngạc, ban đầu định tặng cho Diệp Huyền ư?
Thật hay giả thế?
Hai người bọn họ cũng hoang mang luôn.
Diệp Huyền ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Minh trưởng lão, hắn lau vết máu bên khóe môi, sau đó thuận thế vuốt lên mặt. Hay lắm, vuốt một cái là mặt hắn toàn máu là máu, trông khá làm thảm!
Diệp Huyền nuốt nước bọt: "Minh trưởng lão, ta..."
Minh trưởng lão thở dài một hơi: "Đúng là muốn tặng cho ngươi. Tiểu gia hỏa, ngươi đừng làm chuyện gì dại dột!"
Diệp Huyền nhìn Sơn Khâu, Sơn Khâu nháy mắt. Diệp Huyền hiểu ý ngay, vội lắc đầu: "Không không! Thần vật này là trấn tộc chi bảo của Địa Linh tộc, sao ta có thể lấy được! Ta không lấy!"
Nói đoạn, hắn đột nhiên nhìn bụng mình, gào lên: "Ngươi có ra hay không?"
Không có phản ứng gì cả!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên đánh một quyền vào ngực mình.
Rầm!
Cả người hắn lùi về phía sau mười mấy trượng. Cuối cùng, hắn đập lên quang bích. Cả tầng thứ năm cũng rung chuyển, cùng lúc đó hắn còn phun một ngụm máu tươi.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn sững sờ!
Tàn nhẫn vậy sao?
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên muốn xuống tay với đầu của mình. Sơn Khâu vội vàng ngăn Diệp Huyền lại, hắn ta run rẩy nói: "Cháu trai à! Ngươi đang làm gì thế? Địa Linh tộc chúng ta và phụ thân ngươi giao hảo, nếu ngươi chết ở đây thì chúng ta biết ăn nói với phụ thân ngươi như thế nào? Phụ thân ngươi sẽ hủy diệt chúng ta mất!"
Nghe vậy, ba người Minh trưởng lão cũng tái mặt.
Nếu tiểu gia hỏa này thực sự tự sát ở đây thì thiện duyên giữa Địa Linh tộc bọn họ với thủ hộ thần sẽ biến thành nghiệt duyên!