Chương 2988: Đủ chưa
Chương 2988: Đủ chưa
Chương 2988: Đủ chưa
Bất Tử Giới.
Lúc này, Bất Tử Giới đã không còn tồn tại nữa.
Diệp Huyền đứng nguyên tại chỗ lẻ loi một mình, trông có vẻ vô cùng cô độc.
Chết rồi!
Hắn đứng tại chỗ, ánh mắt có hơi dại ra.
Đông Lý Tinh đã chết.
Vô số cường giả của Bất Tử Đế Tộc đều đã chết.
Đông Lý Tinh, Đông Lý Chiến, Đông Lý Tả...
Rất lâu sau, hắn nhìn về phía hai bàn tay mình, vốn dĩ hắn cho rằng mình về kịp thì có thể cứu được Bất Tử Đế Tộc chứ.
Nhưng hắn đã sai rồi!
Hắn đã lầm to rồi!
Hắn chẳng cứu được ai hết.
Không chỉ không cứu được ai mà hắn còn cần người khác tới cứu mình.
Không có Thanh Nhi và cha mình thì bản thân mình chẳng thể bảo vệ được một ai hết.
Rất lâu sau, hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại: "Xin lỗi... xin lỗi..."
Tự trách!
Áy náy!
Đau khổ!
Một khắc này, hắn mới phát hiện ra, có rất nhiều lúc chết đi còn thoải mái hơn sống rất nhiều.
Rất lâu sau đó, Diệp Huyền lại mở mắt ra, hắn cung kính hành lễ với không trung sau đó quay người rời đi!
Xây dựng lại Bất Tử Đế Tộc!
Phục thù!
Không lâu sau, hắn đã biến mất ở tận cùng tinh không. ...
Trong một thế giới hư vô nào đó, Hư Vô Tâm ngồi xếp bằng trên mặt đất, xung quanh nàng là thế giới hư vô!
Thế giới này đã bị bọn họ nuốt chửng!
Lúc này, sắc mặt của Hư Vô Tâm khó coi vô cùng.
Một lần này không chỉ không có được huyết mạch của Bất Tử Đế Tộc mà đến ngay cả Diệp Huyền cũng không thể giết chết được nữa, ngược lại, còn thiệt hại rất nhiều cường giả của Hư Vô tộc.
Lỗ to rồi.
Bấy giờ, một lão giả xuất hiện trước mặt Hư Vô Tâm.
Hắn ta trằm giọng nói: "Tiểu thư... tại sao vũ trụ pháp tắc kia không tự mình ra tay vậy?"
Hư Vô Tâm nhẹ giọng đáp: "Bởi vì bọn họ không dám hiện thân!"
Lão giả muốn nói lại thôi.
Hư Vô Tâm nhìn về phía xa: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì nhưng chúng ta không có sự lựa chọn nào khác."
Lão giả thấp giọng thở dài.
Hư Vô Tâm nhẹ giọng nói: "Dương trưởng lão, chuyện ta kêu ngươi làm đã đến đâu rồi?"
Dương trưởng lão gật đầu: "Thiên tài và yêu nghiệt của thế hệ trẻ tuổi tại Hư Vô tộc ta đã được ta đưa đến một nơi vô cùng xa xôi rồi, không có ai biết bọn họ đang ở đâu hết."
Hư Vô Tâm gật đầu: "Tốt."
Dương trưởng lão hơi chần chừ rồi sau đó mới nói tiếp: "Cường giả phía sau Diệp Huyền mạnh như vậy mà tại sao mấy vũ trụ pháp tắc này vẫn muốn dồn hắn vào chỗ chết?"
Hư Vô Tâm nhẹ giọng đáp: "Năm ấy, người sáng tạo Vũ Trụ Thần Đình tạo ra vũ trụ pháp tắc, mà xét từ tình hình hiện giờ thì hình như vũ trụ pháp tắc đã phản bội lại chủ nhân Vũ Trụ Thần Đình...
Nhưng ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, bởi vì cho dù có vũ trụ pháp tắc muốn thoát khỏi tầm kiểm sát của chủ nhân Vũ Trụ Thần Đình nhưng cũng không thể là toàn bộ vũ trụ pháp tắc đều phản bội được.
Hơn nữa, nếu chủ nhân Vũ Trụ Thần Đình đã có thể sáng tạo ra vũ trụ pháp tắc vậy thực lực của hắn ta chắc chắn vượt xa mấy pháp tắc kia, nhưng tại sao hắn ta lại rơi vào kết cục như vậy chứ?"
Nói rồi, nàng lắc đầu: "Có quá nhiều điểm khả nghi."
Thật ra, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa vũ trụ pháp tắc và chủ nhân Vũ Trụ Thần Đình năm ấy!
Trực giác nói với nàng rằng chuyện năm đó không hề đơn giản như vậy.
Dương trưởng lão trầm giọng nói: "Cho dù chúng ta có giết Diệp Huyền..."
Hư Vô Tâm cười bảo: "Cho dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ chết hết mà thôi!"
Dương trưởng lão nhìn nàng rồi không nói thêm gì nữa.
Hư Vô Tâm lại nhẹ giọng nói: "Không nghe theo lời của vũ trụ pháp tắc thì chúng ta sẽ không thoát ra ngoài được, hơn nữa, nàng ta cũng sẽ tiêu diệt Hư Vô tộc chúng ta. Mà nghe lời vũ trụ pháp tắc thì chúng ta cũng chỉ là một quân cờ, mà quân cờ này có thể bị các nàng vứt bỏ bất cứ lúc nào!"
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía mấy cường giả Hư Vô tộc phía sau kia: "Chúng ta yếu cho nên không có sự lựa chọn!"
Dương trưởng lão thấp giọng thở dài.
Hư Vô Tâm đột nhiên nói: "Truyền lệnh xuống, kêu toàn bộ tộc nhân lập tức tới đây!"
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Dương trưởng lão hỏi: "Tiểu thư, ngươi đang định tới tổ địa sao?"
Hư Vô Tâm gật đầu: "Chúng ta không đủ nhân thủ, phải gọi thêm ít trợ thủ mới được."
Nói rồi, cả người nàng đã biến mất dạng.
Dương trưởng lão lại thở dài, sau đó quay người rời đi.
Hư Vô Tâm không về thẳng Ngũ Duy vũ trụ mà tới một tinh vực chưa biết tên, trong tinh vực chưa biết tên ấy, có một tiểu lâu các nằm trong tinh không chưa rõ kia.
Lâu các nằm ở trung tâm của tinh không, xung quanh lấp lánh ánh sao, dưới ánh sao soi tỏ, tiểu lâu các trông như đang khoác một chiếc áo đầy sao, đẹp không sao tả xiết!
Hư Vô Tâm đi đến trước tiểu lâu các nhưng không nói gì cả.
Lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên bên trong lâu các: "Vào đi."
Hư Vô Tâm đi vào lâu các, bên trong này toàn là cổ tịch, chất kín như bưng.
Cách trước mặt nàng không xa có một cái bàn gỗ, trước bàn gỗ có một nữ tử mặc bạch y ngồi đấy, trong tay nữ tử cầm một quyển cổ tịch, mà trên bàn gỗ trước mặt nàng lại có một tiểu tháp!
Hư Vô Tâm liếc mắt nhìn sang bên phải, ở bên đó có một cái giường, trên giường cũng có một nữ tử đang nằm.
Lúc này, bạch quần nữ tử nhìn Hư Vô Tâm rồi cười hỏi: "Thất bại rồi chứ gì?"
Hư Vô Tâm gật đầu: "Thanh kiếm đó rất mạnh."
Bạch quần nữ tử đặt cổ tịch xuống, cười nói: "Vậy tới tìm ta làm gì?"
Hư Vô Tâm trầm giọng đáp: "Ta cần sự trợ giúp của ngươi!"
Bạch quần nữ tử gật đầu: "Được chứ!"
Nói xong, nàng búng tay một cái.
Lúc này, một lão giả xuất hiện bên ngoài cửa một cách im hơi lặng tiếng.
Lão giả hơi hành lễ với bạch quần nữ tử nhưng không nói gì hết.
Hư Vô Tâm liếc mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt dần trở nên nặng nề!
Cường giả Siêu Thần cảnh!
Bấy giờ, bạch quần nữ tử lại nói: "Đủ chưa?"