Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 167 - Chương 1857. Mùi Của Cái Chết

Chương 1857. Mùi của cái chết Chương 1857. Mùi của cái chết

Chương 1857: Mùi của cái chết

Nhục thân, cảnh giới, tất cả đều đã bị phong ấn!

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền đã trở thành một người bình thường!

Như vậy vẫn chưa hết, A Mục khẽ phất tay, Giới Ngục tháp bèn bay khỏi cơ thể hắn. Không chỉ có thế, tất cả bảo vật trên người hắn cũng bị nàng tịch thu.

A Mục ngồi xuống, nhìn Diệp Huyền và nói: “Nhớ kĩ lời ta nói, con người ta sống trên đời ít ai có thể giữ được sự kiên định. Tại sao lại như vậy? Bởi vì sống chính là một kiểu tu hành. Trên con đường tu hành ấy, chúng ta sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cũng sẽ gặp rất nhiều sự mê hoặc. Con người rất dễ đánh mất chính mình.”

Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Kiên trì là điều rất khó khăn, thế nhưng từ bỏ nó lại rất dễ!”

Nói đoạn A Mục lại nhìn về phía Giang thúc. Giang thúc do dự trong chốc lát rồi khẽ phất tay phải, Diệp Huyền nằm trên mặt đất bèn biến mất.

A Mục đứng dậy, không nói gì cả.

Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn không trụ được đâu!”

A Mục nhìn hắc động trước mặt, nàng nói: “Chắc chắn hắn có thể làm được!”

Giang thúc hỏi: “Nếu như hắn không thể thì sao?”

A Mục chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Thế thì ta sẽ móc hai mắt mình đi!”

Sắc mặt Giang thúc lập tức thay đổi…

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền mở mắt. Khi mở mắt ra, hắn trông thấy một sa mạc vô cùng vô tận.

Hắn đang định đứng dậy thì phát hiện ra cơ thể mình yếu ớt vô lực. Không đúng, phải nói là sau khi bị rút sạch sức mạnh, hắn không còn quen với cơ thể không còn sức mạnh của mình nữa!

Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười, chầm chậm bò lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ở mãi phía xa kia là một sa mạc, nhìn không thấy điểm kết thúc.

Không đúng!

Hiện giờ thần thức của hắn đã biến mất, hắn chỉ có thể nhìn được trong phạm vi một người bình thường có thể thấy được!

Diệp Huyền thực sự đã mất đi tất cả sức mạnh!

Đúng lúc đó, bỗng nhiên có điều kì lạ xảy ra. Một cái bóng màu đen đột nhiên bay lên khỏi mặt cát. Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Hắn phất tay theo bản năng, tuy nhiên trên đầu ngón tay hắn không hề có kiếm quang xuất hiện. Khi hắn nhận ra thì cánh tay phải hắn đã bị kéo xuống!

“A!”

Diệp Huyền kinh hãi, lăn về phía sau. Cát lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ!

Hắn ngẩng đầu nhìn, ở phía trước cách hắn không xa có một con bọ cạp to bằng một người trưởng thành đang gặm cánh tay phải của hắn!

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền không khỏi toát mồ hôi lạnh!

Bởi lẽ hắn biết, A Mục không hề đùa với mình. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là hắn sẽ toi mạng ngay!

Mà ban nãy do Diệp Huyền không chú ý nên hắn đã mất một cánh tay!

Hắn không hề nghĩ nhiều, lập tức cởi áo buộc chặt lấy vết thương trên vai phải. Nếu không kịp thời băng bó vết thương thì hắn sẽ chết vì mất máu.

Mà lúc này, con bọ cạp kia đã gặm xong cánh tay phải của hắn. Giờ nó đang nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt như kiểu sắp nuốt chửng con mồi vậy.

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, xung quanh hắn chẳng có gì cả, cũng không có vật gì hữu dụng!

Làm sao bây giờ?

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền thấy hơi hoảng loạn!

Bởi lẽ hắn đã quen với việc sử dụng các loại thần vật và nhục thân mạnh mẽ của mình. Khi đối mặt với nguy hiểm, hắn nhất thời hoang mang.

Mà lúc này, con bọ cạp kia bỗng nhảy lên, nó bổ nhào về phía hắn!

Nếu như là ở bên ngoài thì Diệp Huyền có thể xử lí nó một cách dễ dàng, thế nhưng lúc này con bọ cạp lại như một tử thần đối với hắn.

Diệp Huyền ngửi được mùi của cái chết!

Vào thời khắc quan trọng, hắn bỗng gào lên. Tay trái hắn nhanh chóng bốc một nắm cát lên và ném mạnh vào đầu con bọ cạp. Con bọ cạp không phòng bị nên ăn trọn nắm cát ấy. Nó không khỏi nhắm mắt lại. Đúng lúc đó, Diệp Huyền bật dậy, con bọ cạp cũng há miệng về phía hắn theo bản năng!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Hắn khẽ khom người, sau đó đấm vào phần bụng của con bọ cạp.

Răng rắc!

Một tiếng nứt vỡ vang lên, con bọ cạp trợn tròn hai mắt. Cả người nó cứng ngắc lại, vẻ mặt đặc sắc vô cùng!

Lúc này, Diệp Huyền thuận thế đánh một cú vào cổ họng nó.

Ầm!

Con bọ cạp tắc thở!

Diệp Huyền thì ngồi bệt xuống đất, hiện giờ hắn không bằng trước kia, cộng thêm việc bị đứt mất một cánh tay phải nên hắn yếu ớt vô cùng.

Hắn không dám nghỉ ngơi, bởi lẽ hắn không biết xung quanh còn nguy hiểm nào khác không!

Trong sa mạc này, nguy hiểm đến từ lớp cát dưới chân hắn!

Diệp Huyền vội vàng đứng dậy, liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, sau đó hắn định rời đi. Hắn muốn tìm một nơi an toàn. Mà lúc này, hình như hắn nghĩ tới điều gì đó mà quay phắt qua nhìn về phía con bọ cạp.

Ở sa mạc mênh mông này không có gì để ăn hết!

Nếu như không có gì để ăn thì hắn phải bổ sung năng lượng kiểu gì?

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bèn đi về phía con bọ cạp.
Bình Luận (0)
Comment