Chương 1858. Không có linh trí
Chương 1858. Không có linh trí
Chương 1858: Không có linh trí
Một lát sau, Diệp Huyền nhanh chóng chia con bọ cạp ra thành nhiều phần.
Thế nhưng hắn nhận ra một vấn đề cực lớn đó chính là không có lửa.
Không có lửa thì nấu kiểu gì?
Lúc này, hắn bỗng cảm thấy mọi việc thật khó khăn, cảm giác như mình đang quay lại quãng thời gian ở Thanh thành.
Thanh thành!
Nhớ tới khoảng thời gian đó, Diệp Huyền không khỏi cười khổ.
Khi đó hắn đúng là quá khổ luôn!
Để mang lại lợi ích cho gia tộc mà bình thường hắn phải chiến đấu mấy ngày mấy đêm với các gia tộc khác trong rừng sâu!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại bật cười.
Không còn tu vi thôi mà?
Không còn ngoại vật thôi mà?
Chẳng lẽ như vậy là hắn thành một phế vật ư?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên tràn đầy sức chiến đấu, hắn ăn sống con bọ cạp luôn. Thịt con bọ cạp chát và đắng vô cùng, nhưng để no bụng và có năng lượng, hắn không thể không ăn!
Làm gì còn gì quan trọng hơn sống vào lúc này!
Một lát sau, Diệp Huyền cảm giác mình đã có sức lực hơn. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, bốn bề vẫn là sa mạc mênh mông.
Mà lúc này, bầu trời bỗng xuất hiện mặt trời chói chang!
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt hắn lập tức thay đổi!
Nước!
Bắt buộc phải có nước!
Với tình hình hiện giờ của hắn thì cùng lắm chỉ có thể chống đỡ trong vòng ba ngày, ba ngày sau nếu không có nước thì hắn sẽ chết!
Ngoài ra chỗ thịt bọ cạp còn lại cũng chỉ đủ để Diệp Huyền ăn trong vòng hai ngày.
Tình hình vô cùng cấp bách!
Sắc mặt hắn tối sầm lại, đi về phía trước.
Trên đường đi, Diệp Huyền luôn đề cao cảnh giác, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút nào. Trong tay hắn là cái đuôi sắc nhọn của con bọ cạp, hắn đã tách nó ra từ cơ thể nó.
Hiện giờ đây chính là vũ khí của hắn.
Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Diệp Huyền bỗng dừng lại. Bởi hắn nhận ra phía xa xa vẫn là sa mạc mênh mông!
Hắn đứng tại chỗ và trầm tư.
Cứ đi như vậy thì không được, không những hao tổn thể lực mà còn dễ đi lạc.
Diệp Huyền suy nghĩ một hồi, sau đó lôi một miếng thịt bọ cạp đặt trước mặt. Sau đó, hắn bước tới bên cạnh, vùi mình vào cát, chỉ để lộ đầu và yên lặng.
Hắn đợi!
Diệp Huyền cứ đợi trong yên lặng như vậy, khoảng hai canh giờ sau, lớp cát phía xa xa bỗng có động tĩnh.
Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm miếng thịt bọ cạp. Đúng lúc ấy, một con mãng xà cực lớn chui ra khỏi cát và cắn lấy miếng thịt bọ cạp. Gần như cùng lúc đó, Diệp Huyền cũng trồi lên khỏi cát, xông thẳng về phía con mãng xà. Hắn phất tay trái, ném một nắm cát về phía nó.
Con mãng xà nhắm mắt theo bản năng. Có điều nó phản ứng rất nhanh, quất đuôi cuốn chặt lấy Diệp Huyền. Diệp Huyền lập tức cảm giác như sắp ngừng thở đến nơi. Đúng lúc đó, hắn cầm đuôi bọ cạp đâm vào con mãng xà.
Máu của con mãng xà tràn ra!
Nó ngẩng đầu gào lên, đuôi cũng thả lỏng. Diệp Huyền nhân cơ hội đấm một cú vào con mãng xà.
Uỳnh!
Con mãng xà run rẩy.
Hắn lại đấm cho nó một phát nữa, con mãng xà lập tức kêu rít lên.
Cứ thế, Diệp Huyền vội vàng cho con mãng xà thêm vài cú nữa. Dần dần, con mãng xà không còn giãy giụa nữa.
Hắn dừng lại, nằm lên người con mãng xà.
Ban nãy hắn đã dùng hết sức lực rồi.
Có điều, hắn vẫn không dám nghỉ ngơi mà vội bò dậy, sau đó bước đến trước con mãng xà, con mãng xà trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Huyền quan sát con mãng xà, thể hình của nó không khác gì so với thể hình của người bình thường. Đương nhiên, nó dài hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn nhìn con mãng xà: “Nghe hiểu tiếng người không?”
Con mãng xà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Huyền lắc đầu, không cần nói, con này quá yếu, chắc chắn cũng không linh trí gì mấy.
Không có linh trí cũng có thể khuất phục, thế nhưng đây chắc chắn không phải chuyện trong ngày một ngày hai!
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn tay trái của mình. Một lát sau hắn nhớ đến máu của mình!
Huyết mạch chi lực!
Huyết mạch chi lực của hắn có bị phong ấn không nhỉ?
Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi cắn đứt đầu ngón tay. Hắn nhỏ máu vào miệng con mãng xà. Sau khi uống một giọt máu của hắn, đôi đồng tử của con mãng xà bèn co lại.
Diệp Huyền sững sờ, có hiệu quả sao?
Hắn quan sát thật kĩ con mãng xà, ánh mắt con mãng xà toát lên vẻ khát cầu!
Nó vẫn muốn uống máu!
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó lại nhỏ máu vào miệng con mãng xà. Mà lúc này, con mãng xà bỗng run rẩy, tuy nhiên nó không có sự thay đổi gì cả!
Cứ thế, Diệp Huyền quan sát con mãng xà khoảng nửa canh giờ mà nó vẫn không có gì thay đổi!
Hắn thấy thất vọng!
Mặc dù máu của hắn thuộc loại cực phẩm, thế nhưng lại không có tác dụng với yêu thú!
Dẫu sao thì hắn cũng là người!
Thất vọng xong thì hắn lại trầm tư một hồi lâu. Cuối cùng, hắn cưỡi lên lưng con mãng xà, lấy một sợi dây vải buộc đầu con mãng xà lại, sau đó khẽ đâm đuôi bọ cạp vào người nó: “Đi!”
Con mãng xà run rẩy, sau đó nó bay vụt ra ngoài.
Diệp Huyền nắm thật chặt sợi dây vải!
Hắn cũng không biết con mãng xà định đưa mình đi đâu. Dù sao thì hiện giờ không phải đi bộ là tốt rồi, hắn chỉ cần ra khỏi sa mạc này và tìm được nguồn nước là được.