Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 169 - Chương 1859. Ngươi Sai Rồi

Chương 1859. Ngươi sai rồi Chương 1859. Ngươi sai rồi

Chương 1859: Ngươi sai rồi

Khoảng nửa canh giờ sau, con mãng xà bỗng nhiên dừng lại. Diệp Huyền khẽ chau mày, đúng lúc đó sa mạc trước mặt hắn bỗng rung chuyển. Rất nhanh sau đó, rất nhiều con mãng xà bò lên.

Tổng cộng có hơn hai mươi con!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi!

Mẹ nó, con mãng xà dẫn hắn đến sào huyệt của nó hả!

Cái gì thế này?

Mấy con mãng xà nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt chúng hung dữ vô cùng.

Mí mắt hắn nhảy lên, thôi xong!

Đúng lúc đó, con mãng xà chuẩn bị ra tay. Diệp Huyền đột nhiên đè cái đuôi bọ cạp lên đầu con mãng xà, mấy con mãng xà kia vẫn không dừng lại, đã thế còn xông đến nhanh hơn!

Diệp Huyền híp mắt, chẳng lẽ danh thế của ông đây lại bị chôn vùi bởi mấy con mãng xà này ư?

Với thực lực hiện giờ của hắn thì chắc chắn không thể đấu lại được đám mãng xà này, đối đầu trực tiếp với một con thôi cũng không được.

Đúng lúc này, con mãng xà dưới Diệp Huyền bỗng nhiên gào lên. Mấy con mãng xà xung quanh bèn dừng lại!

Thấy vậy, Diệp Huyền sững sờ.

Thân phận con mãng xà này cũng không bình thường!

Diệp Huyền vội vàng nói: “Đưa ta rời khỏi đây!”

Con mãng xà quay đầu nhìn hắn, hắn nói: “Có nghe hiểu lời ta nói không? Đưa ra rời khỏi đây rồi ta sẽ tha cho ngươi!”

Con mãng xà đành đi về phía xa xa, mấy con mãng xà còn lại bèn đi theo.

Khoảng ba canh giờ sau, Diệp Huyền trông thấy một dãy núi. Trông thấy dãy núi ấy, hắn lập tức nở nụ cười.

Nhìn dãy núi trước mặt, hắn lại thấy hơi sợ. Nếu không nhờ con mãng xà này dẫn đường thì e là hắn đã chết ngay tại sa mạc rồi! Bởi lẽ hắn không có nước, không có đồ ăn, càng không biết phương hướng.

Khi sắp ra khỏi sa mạc, con mãng xà bỗng nhiên dừng lại.

Diệp Huyền nhìn con mãng xà, nói: “Bảo thủ hạ của ngươi lùi lại!”

Con mãng xà nhìn Diệp Huyền rồi làm theo.

Diệp Huyền chỉ về những con mãng xà phía xa, sau đó hắn vẫy tay.

Con mãng xà quay đầu nhìn, mấy con mãng xà kia bèn lùi về phía sau. Diệp Huyền nhảy xuống khỏi lưng con mãng xà, sau đó chạy như bay.

Con mãng xà không đuổi theo hắn mà chỉ nhìn hắn chằm chằm. Một lát sau, Diệp Huyền đã tiến vào sâu trong rừng.

Những con mãng xà kia vẫn chưa rời đi. Mà lúc này, Diệp Huyền lại chạy ra khỏi rừng. Phía sau hắn là một đàn sói đen thùi lùi!

Trông thấy Diệp Huyền, ánh mắt con mãng xà lập tức trở nên hung dữ. Mà lúc này, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng dừng lại. Hắn chỉ về phía mấy con mãng xã, sau đó lại chỉ về đàn sói.

Mãng xà: “…:

Ở phía xa xa, Diệp Huyền ra hiệu bằng tay nhanh vô cùng. Hắn thấy hơi kích động. Dần dần, đàn sói bèn nhìn về phía mấy con mãng xà.

Khi trông thấy đàn mãng xà, đàn sói lập tức hú lên. Rất nhanh sau đó, đàn sói bỗng xông về phía đàn mãng xà.

Đàn mãng xà lập tức rối loạn…

Còn Diệp Huyền thì đã chuồn đi từ lâu.

Rất nhanh sau đó, đàn mãng xà và đàn sói bắt đầu đánh nhau.



Bên ngoài tửu quán.

Giang thúc nhìn về phía A Mục, A Mục khẽ cười: “Đàn mãng xà cố ý đưa hắn chỗ đàn sói, nhưng chúng không ngờ sói rất nhạy cảm với lãnh thổ của mình. Trông thấy mãng xà, chắc chắn chúng sẽ sinh lòng phòng bị, còn Diệp Huyền thì chỉ cần chỉ về phía đàn mãng xà, làm công tác thêm dầu vào lửa. Điều này sẽ khiến đàn sói lầm tưởng rằng đàn mãng xà muốn xâm chiếm lãnh địa của chúng…”

Giang thúc khẽ nói: “Chỉ dựa vào trí thông minh thôi thì không thể ra ngoài đâu.”

A Mục nhìn về phía trước rồi nói: “Đương nhiên là không đủ rồi. Có điều, nếu không có trí thông minh thì càng không thể ra ngoài!”

Giang thúc trầm giọng nói: “Nha đầu, ngày xưa ngươi ra khỏi sa mạc đó kiểu gì vậy?”

A Mục lắc đầu, khẽ cười: “Chuyện quá khứ cả rồi, đừng nhắc đến nữa.”

Giang thúc lại hỏi: “Ngươi và hai vị đại tế ti, rồi cả hắn nữa, ai ra khỏi sa mạc nhanh hơn?”

A Mục khẽ nói: “Nếu xét về tốc độ thì ta nhanh nhất, nếu xét về sức mạnh thì Nhậm đại tế ti mạnh nhất, bởi vì nàng ta giết thẳng ra khỏi sa mạc luôn. Còn xét về mức độ mặt dày thì là hắn…”

Nghe vậy, Giang thúc lắc đầu cười: “Hiện giờ chắc là hắn ra khỏi khu rừng rồi đó!”

A Mục lắc đầu: “Ngươi sai rồi!”

Nghe vậy, Giang thúc khẽ chau mày, quay đầu nhìn về phía cái động, có thể nhìn thấy Diệp Huyền.

Đàn mãng xà đại chiến với đàn sói, trận chiến vô cùng khốc liệt. Khắp nơi là thi thể, có thể thấy trong trận chiến này đàn sói đã thắng!

Sau khi mấy con sói rời đi, Diệp Huyền không biết từ đâu ló ra.

Nhìn thi thể đàn mãng xà, Diệp Huyền lắc đầu, sau đó hắn lấy đuôi bọ cạp bắt đầu mổ bụng mấy con mãng xà.

Hắn muốn lấy mật rắn!

Cái này bổ vô cùng!

Một lát sau, hắn lấy được hơn hai mươi cái mật rắn. Không chỉ có vậy, hắn còn lột da mấy con mãng xà, sau đó làm một cái áo choàng, còn làm thêm một đôi giày nữa.

Làm xong tất cả, Diệp Huyền lại liếc nhìn dãy núi.

Hắn biết, dãy núi này nguy hiểm vô cùng. Với thực lực hiện giờ của hắn, muốn băng qua dãy núi này là không thể!

Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên đi nhặt lấy vài cành cây khô ở bên cạnh rừng cây.

Trước tửu quán, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn định làm gì thế?”
Bình Luận (0)
Comment