Chương 1860. Có biến
Chương 1860. Có biến
Chương 1860: Có biến
A Mục trầm mặc.
Giang thúc quay đầu nhìn hắc động. Diệp Huyền đang cầm cành cây, ra sức xoay tròn. Khoảng một khắc sau, cành cây trước mặt hắn bèn bốc khói.
Giang thúc nói: “Hắn đang đánh lửa để nấu đồ ăn hả?”
Đúng lúc đó, Diệp Huyền đã châm được một ngọn lửa rồi ném lửa vào rừng cây…
Trông thấy cảnh tượng ấy, Giang thúc kinh ngạc: “Hắn… hắn muốn đốt rừng! Hắn bị điên hả? Hắn làm vậy tàn nhẫn quá!”
A Mục nhìn Giang thúc, vẻ mặt có hơi kì lạ: “Sao ngươi lại đồng tình với những con yêu thú này?”
Giang thúc: “…”
Một lát sau, núi rừng bốc cháy dữ dội!
Những ngọn lửa dần lan rộng khắp khu rừng!
Rất nhanh sau đó, bên trong khu rừng có những tiếng kêu gào của yêu thú vang lên!
Còn Diệp Huyền thì nằm bò chỗ gần sa mạc, yên lặng nhìn khu rừng bị cháy.
Rất nhiều yêu thú trốn chạy khỏi khu rừng, yêu thú kiểu gì cũng có.
Trong đó có nhiều con còn bị bén lửa…
Nhất thời, cả khu rừng tràn ngập những tiếng kêu thảm. Ngọn lửa không những không dừng lại mà còn có xu hướng lan rộng hơn.
…
Trước tửu quán, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn làm vậy… có phải hơi không hay rồi không?”
A Mục: “…”
…
Lửa cháy ròng rã cả một ngày, một ngày sau khu rừng đã trơ trọi.
Trong một ngày vừa qua, có vô số yêu thú phải tháo chạy.
Diệp Huyền cũng không rảnh rỗi là bao. Trong một ngày đó, hắn ăn rất nhiều thịt rắn và mật rắn, bổ sung thể lực!
Sau ngày thứ hai, ngọn lửa vẫn còn âm ỉ. Còn Diệp Huyền cũng vô cùng bận rộn. Sau khi khôi phục thể lực, hắn treo một túi cát bên eo. Không chỉ có vậy, hắn còn thu thập được ít dịch thể của mãng xà. Chỗ dịch thể này không biết có độc hay không, dù sao thì hắn cũng trộn chúng với cả cát.
Làm xong mọi việc, Diệp Huyền len lén đi theo một vài con yêu thú đang tháo chạy, không dám đi theo quá gần mà chỉ có thể bám theo từ xa.
Cứ thế, Diệp Huyền theo đám yêu thú đi về phía bên phải.
Khoảng hai canh giờ sau, hắn theo một đám yêu thú tới một khu rừng rồi tiến vào trong một dãy núi.
Có điều lúc này, phía trong dãy núi truyền đến những tiếng hú của yêu thú!
Chiến đấu!
Nhiều yêu thú vào núi nên đã xâm phạm đến địa bàn của những con yêu thú khác!
Cuộc chiến lại bắt đầu!
Trên đường đi, Diệp Huyền hết sức cẩn thận. Hiện giờ hắn phải cố làm sao để không bị đám yêu thú phát hiện.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, lúc này sắc trời đã tối!
Trời sắp tối rồi!
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm xuống.
Hắn bắt buộc phải tìm một nơi lánh nạn!
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn tìm được một sơn động rồi tiến vào trong, sau đó tìm cành cây khô chắn trước cửa động.
Bên trong sơn động, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẽ một vòng tròn lên mặt đất.
Theo như những gì A Mục nói thì đây chính là Luyện Ngục Chi Lộ của Vu tộc.
Luyện ngục!
Hai chữ này chính là trọng điểm, phải khoanh lại!
Diệp Huyền biết, nơi này chắc chắn không hề đơn giản, phía sau nó chắc chắn còn nhiều nguy hiểm hơn nữa. Dẫu sao thì hắn cũng phải chuẩn bị tâm lí vững vàng, không những phải chuẩn bị tâm lí mà còn phải chuẩn bị để ứng phó với mọi chuyện nữa.
Mục đích cuối cùng của hắn là đi hết con đường này.
Mà muốn đi hết được con đường này thì hắn phải làm rõ điểm cuối của nó là nơi nào, bằng không hắn có đi một trăm năm cũng vô dụng!
Bên trong Luyện Ngục Chi Lộ chắc chắn có rất nhiều yêu thú có linh trí cao!
Nhưng vấn đề là yêu thú có linh trí thì thực lực cũng rất mạnh!
Đây là một vấn đề khó khăn!
Một lát sau, Diệp Huyền tựa lưng lên vách đá và ngủ.
Hiện giờ hắn cần phải giữ thể lực!
Đêm khuya, hắn bỗng tỉnh lại rồi lặng lẽ đi tới cửa động, bên ngoài động có tiếng kêu của yêu thú.
Diệp Huyền nghe thật kĩ.
Yêu thú dám kêu gào giữa đêm khuya thế này chắc chắn không phải yêu thú bình thường. Diệp Huyền phải làm rõ phương hướng của những con yêu thú này, bằng không ngày hôm sau nhỡ đi vào địa bàn của đám yêu thú thì hắn toi đời mất!
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đã nắm được phương hướng cơ bản của đám yêu thú. Hôm sau trời vừa sáng hắn đã rời khỏi sơn động, tiếp tục hành trình!
Trên đường đi, Diệp Huyền trông thấy thi thể của một vài con yêu thú. Có điều hắn đã thành công trốn được địa bàn của những con yêu thú mạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn tới được một sơn cốc. Khi hắn bước vào sơn cốc, A Mục ở tửu quán bèn híp mắt lại.
Bên trong sơn cốc, Diệp Huyền quan sát xung quanh, bốn bề yên tĩnh.
Hắn không do dự mà chầm chậm lùi về phía sau.
Yên lặng quá, chắc chắn có yêu thú.
Đúng lúc ấy, đám cỏ phía sau Diệp Huyền bỗng có động tĩnh!
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, thuận thế lăn về phía xa. Thế nhưng hành động của hắn vẫn hơi chậm, một cái móng vuốt sắc nhọn bổ nhào trên vai trái của Diệp Huyền, máu tươi lập tức bắn ra.
Diệp Huyền lăn tròn trên mặt đất rồi vội vã đứng dậy. Trước mặt hắn lúc này có một thất sắc tri thù (nhện) rất lớn, còn cao hơn cả con người. Chân của con nhện sắc nhọn vô cùng, trông cứ như những thanh kiếm vậy!
Trông thấy con thất sắc tri thù ấy, Diệp Huyền bèn híp mắt lại.
Cái thứ này chắc chắn còn kinh khủng hơn cả mãng xà và sói!
Hắn đặt tay trái lên túi cát bên eo. Đúng lúc đó, con nhện đột nhiên xông về phía hắn. Diệp Huyền híp mắt lại, hắn quay người chạy trốn.