Chương 1861. Âm hiểm
Chương 1861. Âm hiểm
Chương 1861: Âm hiểm
Trông thấy Diệp Huyền chạy trốn, con nhện vội vàng đuổi theo. Mà lúc này, Diệp Huyền vừa chạy được hai bước bỗng dừng lại, sau đó quay người và ném cát về phía con nhện. Cùng lúc đó, hắn cũng vội nhảy lên, đạp cho con nhện một cú.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, cả người Diệp Huyền bay ra ngoài!
Nó quá cứng!
Hắn vội vã đứng dậy, quay người chạy vào bên trong sơn cốc. Lúc này, con thất sắc tri thù đột nhiên gào lên, hai mắt nó có hơi sưng tấy, cát của Diệp Huyền có độc!
Con nhện đuổi theo Diệp Huyền!
Chắc chắn là hắn không thể chạy lại cái con lắm chân kia rồi! Một lát sau, con nhện đã đuổi kịp hắn. Mà lúc này, Diệp Huyền lại dừng lại, con nhện cũng bổ nhào về phía hắn.
Diệp Huyền híp mắt lại, khi con nhện nhào về phía hắn, hắn bèn lăn trên mặt đất, khiến con nhện vồ hụt, sau đó hắn đạp chân xuống đất, cả người xông về phía trước. Cùng lúc đó, hắn lấy nắm cát cuối cùng trong túi ra và ném lên mắt con nhện. Trông thấy cảnh tượng ấy, con nhện vội nhắm mắt lại. Thế nhưng lúc này, Diệp Huyền lại lăn về phía trước. Khi ra được phía đằng sau con nhện, hắn cầm đuôi bọ cạp đâm mạnh vào mông con nhện!
Thất sắc tri thù lập tức trợn tròn mắt. Nó rít gào, lúc này Diệp Huyền lại rút đuôi bọ cạp ra. Hắn lăn trên mặt đất, kéo dài khoảng cách với con nhện!
Trước mặt hắn, con nhện nhảy tưng tưng tại chỗ. Nó không ngừng kêu gào, tiếng kêu thống khổ vô cùng. Sau một hồi giãy giụa, con nhện ngã xuống, không động đậy gì cả!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi.
Mặc dù tu vi và nhục thân của hắn đều đã bị phong ấn, song sức chiến đấu của hắn thì vẫn còn. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là hiện giờ con yêu thú mà hắn phải đối mặt vẫn chưa phải con yêu thú đặc biệt lợi hại!
Nếu như hắn gặp phải đám yêu thú như ở bên ngoài thì mưu kế gì cũng tan thành mây khói thôi!
Diệp Huyền liếc nhìn ngực mình, nơi đó vẫn đang chảy máu. Hắn bèn quan sát xung quanh, cuối cùng tìm được chút cỏ, nghiền nát rồi đắp lên vết thương.
Sau khi cầm máu, Diệp Huyền nhìn thi thể con nhện. Hắn lại gần con nhện, mổ xẻ nó ra rồi lấy túi mật chứa dịch thể màu xanh của nó ra.
Hắn lấy y phục làm bằng da rắn bọc lấy túi mật, sau đó nhẹ nhàng đổ một giọt lên mặt đất, mặt đất lập tức bị ăn mòn.
Thấy vậy, hai mắt hắn sáng lên.
Thứ đồ tốt!
Hắn cẩn thận cất túi mật đi, sau đó nhìn sơn cốc, do dự một lát rồi đi tiếp theo hướng sơn cốc, hiện giờ hắn phải tìm hiểu về môi trường xung quanh đã.
Một lúc sau, Diệp Huyền đã lên được phía trên sơn cốc. Khi nhìn thấy tình hình xung quanh, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.
Xung quanh toàn là núi cao!
Không nhìn thấy điểm kết thúc luôn!
Hắn phải đi kiểu gì bây giờ?
Lúc này, Diệp Huyền thấy hoang mang vô cùng!
Điều đáng sợ nhất không phải là khó khăn mà là không có phương hướng!
Bởi lẽ hắn không biết phải đi kiểu gì mới có thể rời khỏi nơi này!
Từ bỏ ư?
Nếu như tử bỏ, hắn có thể lập tức rời khỏi nơi này. Thế nhưng A Mục sẽ rất thất vọng!
Hơn nữa, người khác có thể ra ngoài, tại sao Diệp Huyền hắn lại không thể?
Đừng nói đến những người khác, chỉ riêng A Mục thôi cũng có thể cơ mà!
Hắn phải ra ngoài!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, lúc này hắn đã lấy lại bình tĩnh!
Hắn trầm mặc khoảng nửa canh giờ, sau đó bắt đầu xuống khỏi sơn cốc, lại dùng chân con nhện để cắt rất nhiều cành cây. Hắn vót cành cây thành kiếm, sau đó lấy vỏ cây làm dây thừng. Đương nhiên, điều này đối với hắn mà nói thì khá khó khăn, bởi hắn chỉ có một tay.
Làm mất một ngày, cuối cùng hắn cũng đào một cái hố lớn trước sơn cốc rồi chôn những thanh gỗ sắc nhọn vào trong hố, sau đó lấy lá cây đậy lên.
Bẫy!
Cũng may mặc dù đám yêu thú mạnh hơn người thường nhưng chúng nó cũng không thông minh lắm nên không thể coi là cường giả chân chính được. Bằng không thì tất cả những gì Diệp Huyền làm sẽ vô dụng.
Thiết kế bẫy xong, Diệp Huyền bèn rời khỏi sơn cốc. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn bỗng nhiên chạy về. Sau lưng hắn có một con yêu thú chạy không nhanh lắm. Thể hình của con yêu thú này khá giống heo, to hơn heo thông thường khoảng hai lần. Cũng chính bởi vậy nên tốc độ của nó mới chậm.
Nó đang điên cuồng đuổi theo Diệp Huyền.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã chạy tới trước cửa sơn cốc. Khi tới gần cái bẫy, hắn nhún chân nhảy qua. Còn con yêu thú thì chạy thẳng vào cái bẫy, thế nhưng những thanh gỗ dưới lớp lá không thể chọc thủng được da của con yêu thú này!
Có điều ngay lúc đó, Diệp Huyền lại nhảy vào cái bẫy. Con yêu thú còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lấy dây thừng làm bằng vỏ cây ra, cuộn chặt vào hai “trái trứng” dưới bụng con yêu thú và giật mạnh xuống dưới!
“À hú!”
Con yêu thú lập tức kêu gào thảm thiết, không dám động đậy, bởi nếu động đậy là “trái trứng” của nó sẽ bị kéo mạnh!
Lúc này, Diệp Huyền trèo lên lưng con yêu thú, song tay thì vẫn cầm sợi dây. Hắn nhìn con yêu thú, ra hiệu cho nó đứng lên. Con yêu thú không động đậy gì cả, Diệp Huyền bèn kéo sợi dây, con yêu thú lập tức kêu lên thảm thiết.
Rất nhanh sau đó, nó chầm chậm đứng dậy và nhìn Diệp Huyền, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và cả kiêng sợ!
Diệp Huyền thì chẳng hề khách khí, hắn cứ ngồi trên lưng con yêu thú, tay thì giữ chặt sợi dây làm bằng vỏ cây, chỉ về phía xa xa: “Đi!”
Con yêu thú không động đậy.
Diệp Huyền lại kéo “trái trứng” của nó, con yêu thú gào lên một tiếng đau khổ rồi xông ra ngoài, tốc độ khá nhanh…
Bên ngoài tửu quán.
A Mục cúi đầu, nàng không nỡ nhìn thẳng.
Giang thúc ở bên cạnh thì sững sờ hồi lâu, sau đó hắn ta nhìn A Mục, nói: “Hành động này của hắn… đúng là có hơi…”