Chương 1862. Phàm cảnh đệ nhị trọng!
Chương 1862. Phàm cảnh đệ nhị trọng!
Chương 1862: Phàm cảnh đệ nhị trọng!
Giang thúc không nói tiếp nữa, bởi lẽ hắn ta chẳng biết phải nói như thế nào.
Thực ra hắn ta rất muốn nói hành động của Diệp Huyền đúng là chẳng ra gì cả, nhưng mà nghĩ lại thì ở trong hoàn cảnh đó, sinh tồn vẫn là quan trọng nhất.
Chỉ cần có thể sinh tồn thì dùng cách gì mà chẳng được.
Còn về A Mục, mặc dù nàng đang cúi đầu nhưng khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười.
Nàng không có bảo thủ như vậy.
…
Trong dãy núi, Diệp Huyền cưỡi yêu thú chầm chậm di chuyển.
Hắn không dám cho con yêu thú đi nhanh, tốc độ nhanh quá thì dễ khiến mấy con yêu thú khác chú ý đến.
Hắn cứ cưỡi con yêu thú đi trong núi, không biết điểm kết thúc tại đâu nên chỉ có thể không ngừng đi về phía trước.
Dù sao thì thể nào phía trước cũng có đường!
Trên lưng con yêu thú, Diệp Huyền nhìn về phía xa xa và trầm tư.
Hiện giờ trong đầu hắn đang rất tỉnh táo.
Thứ nhất, hắn phải sống.
Thứ hai, hắn phải làm rõ đây là nơi nào.
Thứ ba, hắn phải sống và rời khỏi nơi này.
Từ bỏ ư?
Hắn thực sự đã không còn nghĩ đến chuyện từ bỏ nữa!
Như những gì A Mục nói, kiên trì vô cùng khó khăn, còn từ bỏ lại vô cùng dễ dàng.
Còn Diệp Huyền lại không muốn từ bỏ!
Năm đó khi còn ở Thanh thành, hắn chẳng có ngoại vật gì cả, cũng không có chỗ dựa, ấy thế mà vẫn vượt qua được đó thôi?
Bản tâm!
A Mục nói hắn mất đi bản tâm, lúc này hắn bỗng thấy hiểu ý của nàng!
Bản tâm là gì?
Bản tâm chính là ý chí bất diệt, là sự dũng cảm tiến về phía trước!
Tự tin bắt nguồn từ thực lực của bản thân, mặc dù những ngoại vật và thân phận cũng là một phần tạo nên sức mạnh, thế nhưng nếu chỉ dựa vào những ngoại vật đó để có được sự tự tin thì đúng là hơi ảo.
Thực lực của người khác không phải là thứ để mình có được lòng tự tin!
Sở dĩ A Mục thất vọng là bởi hắn cho rằng tất cả những gì hắn có được tới này đều nhờ nữ tử váy trắng.
Đây chính là biểu hiện của sự thiếu tự tin!
Đương nhiên, Diệp Huyền không thể không thừa nhận, nữ tử váy trắng thực sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Nếu không có nàng thì hắn đã chết từ đời thuở nào rồi.
Vậy thì vấn đề tới rồi đây!
Tại sao hắn cần người khác giúp đỡ?
Hắn thật sự rất yếu sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bỗng bật cười.
Không thể không nói, khi đối mặt với một vài cường giả lâu năm, ví dụ như A La, Diệp Huyền thực sự rất yếu.
Yếu chính là yếu!
Hắn rất yếu…
Hắn thích chơi chiêu hiểm…
Hắn thích dùng ngoại vật…
Bởi nữ tử váy trắng và Kiếm Tông nên hắn có được rất nhiều sự trợ giúp, hắn không thấy ngại mà còn lấy làm tự hào…
Không có nữ tử váy trắng, không có Kiếm Tông, không có tiên tri thì Diệp Huyền hắn chẳng là gì cả!
Chẳng là gì cả!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại bật cười.
Nhân quả?
Con mẹ nó nhân quả!
Kiếp này, hắn chính là Diệp Huyền, không phải một ai khác!
Có chỗ dựa thì cứ dựa, không thì dựa vào chính mình. Đương nhiên, chủ yếu vẫn phải dựa vào mình.
Nghĩ đến đây, cái đuôi bọ cạp trong tay Diệp Huyền bỗng rung lên, sau đó một tiếng kiếm minh vang lên!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ!
Một lát sau, hắn đột nhiên bật cười!
Khoảnh khắc ấy, hắn đã hiểu được thế nào gọi là vạn vật là kiếm.
Trong lòng có kiếm thì vạn vật chính là kiếm.
Kiếm tu, kiếm tu, không có kiếm thì không còn là kiếm tu ư?
Không!
Kiếm tu, kiếm là tâm chứ không phải là kiếm. Trong lòng có kiếm thì tất cả mọi thứ đều là kiếm!
Uỳnh!
Một tiếng kiếm minh bỗng nhiên vang lên từ cơ thể của Diệp Huyền!
Phàm cảnh đệ nhị trọng!
Khoảnh khắc ấy, kiếm ý mạnh mẽ đang không ngừng cuộn trào trong cơ thể Diệp Huyền!
Bên ngoài tửu quán, Giang thúc khẽ híp mắt lại: “Đây là?”
A Mục chầm chậm nhắm hai mắt lại, nàng chắp hai tay, miệng nhẩm đọc câu chú ngữ nào đó. Một lát sau, một luồng sức mạnh thần bí bèn rơi xuống người Diệp Huyền.
Uỳnh!
Kiếm ý xung quanh hắn lập tức bị áp chế. Song lần này, có một vài đường kiếm ý đã phản kháng, càng áp chế nó lại càng phản kháng mãnh liệt hơn!
Diệp Huyền nắm chặt cái đuôi bọ cạp trong tay và nhìn bầu trời, mỉm cười: “A Mục, ta mà đâm là vu thuật của ngươi mất tác dụng luôn đấy!”
Bên ngoài tửu quán, A Mục nhìn cảnh tượng trước mắt mà không lên tiếng.
Vu thuật của nàng không áp chế được kiếm tu Phàm cảnh đệ nhị trọng như Diệp Huyền!
Phải biết rằng đến cả A La cũng chưa đạt đến Phàm cảnh đệ nhị trọng đâu!
Đương nhiên, nàng có thể sử dụng vu thuật lợi hại hơn nữa. Thế nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Đúng lúc đó, Diệp Huyền ở trong dãy núi bỗng thu cái đuôi bọ cạp lại. Kiếm ý xung quanh người hắn cũng quay ngược trở lại cơ thể. Khoảnh khắc ấy, tu vi kiếm đạo của Diệp Huyền lại bị phong ấn!
A Mục nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: “A Mục, các ngươi có thể đi hết Luyện Ngục Chi Lộ với tư cách là một người bình thường thì ta cũng có thể.”
Nói đoạn, hắn bèn cưỡi con yêu thú tiếp tục hành trình.
Trước tửu quán, Giang thúc bỗng nói: “Thực ra hắn có thể không cần phong ấn tu vi của mình.”
Đột phá trong Luyện Ngục Chi Lộ đã là phạm quy rồi.
A Mục mỉm cười: “Tự tin!”
Giang thúc nhìn A Mục, A Mục cười mà không lên tiếng.
…