Chương 1863. Viên Sơn
Chương 1863. Viên Sơn
Chương 1863: Viên Sơn
Bên trong dãy núi, Diệp Huyền cưỡi con yêu thú chạy như bay.
Lúc này hắn thấy hơi bay bổng!
Lão tử còn sợ ai nữa?
Đúng lúc đó, con yêu thú bỗng dừng lại. Giây tiếp theo, một cái bóng màu đen đột nhiên xông đến trước mặt Diệp Huyền. Tốc độ của cái bóng cực nhanh, Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực mình đau nhói. Sau đó, cả người hắn bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Mặc dù ngực đau vô cùng nhưng hắn cũng không dám nghỉ ngơi mà lập tức đứng dậy, cách hắn khoảng mười mấy trượng là một con yêu thú, nó có thân hình của người nhưng đầu lại là đầu của sói, bốn chân, ba tay.
Diệp Huyền híp mắt, con yêu thú này có linh trí.
Con yêu thú liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó xông thẳng về phía con yêu thú mà Diệp Huyền vừa cưỡi. Con yêu thú đó bèn kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó lập tức bị con yêu thú kia ăn sạch sẽ, đến xương cũng chẳng còn!
Ăn xong, con yêu thú lại nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền liếc nhìn bụng con yêu thú mà không lên tiếng.
Con yêu thú đang định ra tay thì Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Đợi đã!”
Con yêu thú nhìn hắn, nó không ra tay!
Nó thực sự có linh trí!
Diệp Huyền nhìn con yêu thú: “Ta là nhân loại, không cướp địa bàn của ngươi đâu!”
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền, nó liếm khóe miệng.
Mắt Diệp Huyền nhảy lên.
Má nó, ta đã bảo không cướp địa bàn của ngươi mà ngươi vẫn muốn ăn ta là sao!
Đúng lúc đó, con yêu thú bỗng xông về phía hắn. Tốc độ của nó nhanh vô cùng, khiến Diệp Huyền tái mặt!
Có điều Diệp Huyền cũng phản ứng rất nhanh. Khi con yêu thú xông về phía hắn, hắn đột nhiên lấy túi mật của con nhện ra và ném về phía con yêu thú!
Tốc độ của con yêu thú vẫn không hề giảm đi, nó đấm vào cái túi mật!
Uỳnh!
Túi mật vỡ tan, thế nhưng những chất độc bên trong túi lập tức dính lên nắm đấm của con yêu thú. Chỉ trong chốc lát, nắm đấm của nó đã bị ăn mòn.
Thấy vậy, con yêu thú bèn sững sờ. Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng xuất hiện trước mặt nó, sau đó đấm một cú vào đầu nó!
Con yêu thú gào lên, nó giơ một tay khác lên rồi đánh về phía Diệp Huyền!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền lại ngửa ra đằng sau, tránh khỏi cú đánh của con yêu thú. Đồng thời, hắn đạp vào bụng dưới của con yêu thú một cú.
“Áu!”
Con yêu thú lập tức khép hai chân lại, hai mắt nó trợn tròn, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một nắm đấm!
Diệp Huyền vẫn chưa dừng lại mà chống tay trái lên mặt đất, cả người quét ngang sát mặt đất. Sau đó hắn cầm đuôi bọ cạp đâm vào nơi nhạy cảm của con yêu thú!
“A!”
Con yêu thú gào lên một cách thống khổ, nó nhảy loạn xạ lên, đau đớn vô cùng!
Diệp Huyền đánh một đòn xong thì thuận thế lăn về phía bên phải, kéo giãn khoảng cách với con yêu thú.
Ở phía xa xa, con yêu thú đang không ngừng giãy giụa, không ngừng kêu gào.
Loại đau đớn này dẫu có là yêu thú thì cũng khó mà chịu đựng được!
Chủ yếu là khi bọn yêu thú đánh nhau, chẳng có con nào chơi chiêu này thôi!
Do vậy, con yêu thú không thể ngờ Diệp Huyền lại ra chiêu này!
Nó giãy giụa trên mặt đất, đau đớn kêu gào.
Một lát sau, Diệp Huyền bỗng đi đến trước mặt con yêu thú. Trông thấy hắn, con yêu thú lại gào lên một cách phẫn nộ, ánh mắt nó hung dữ vô cùng.
Diệp Huyền nhìn con yêu thú: “Có muốn chết không?”
Nói đoạn, hắn lại giơ cái đuôi bọ cạp về phía bụng con yêu thú, ngoác miệng cười: “Chỉ cần ngươi lắc đầu là ta sẽ đâm một đao xuống, he he!”
Con yêu thú rùng mình, nó nhìn Diệp Huyền, ánh mắt trừ vẻ hung tợn ra thì còn cả kiêng dè.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, có vấn đề gì không?”
Yêu thú nhìn Diệp Huyền và không đáp lời.
Diệp Huyền bỗng dí tay phải xuống, nơi nào đó trên người con yêu thú bèn bị rạch ra. Con yêu thú kinh hãi, nó vội lăn về phía sau. Diệp Huyền lại đi tới trước mặt nó: “Có vấn đề gì không?”
Con yêu thú vội vã lắc đầu, nó nhìn Diệp Huyền mà cứ như đang nhìn một con quỷ!
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Không vấn đề gì thì được! Nào, giờ ta hỏi ngươi, nơi này là đâu?”
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền: “Vạn Thú sơn mạch!”
Có thể nói cả tiếng người cơ à!
Diệp Huyền nhìn con yêu thú: “Tại sao ngươi biết nói tiếng người vậy? Yêu thú phải nói tiếng yêu thú chứ nhi? Sao ngươi biết nói tiếng người?”
Mí mắt con yêu thú nhảy lên: “Này nhân loại, ta là yêu thú có linh trí đấy!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thế thì ngươi vẫn là yêu thú! Sao ngươi biết nói tiếng người?”
Con yêu thú tức giận: “Ngươi đừng thắc mắc cái này nữa được không?”
Nói đoạn, hình như nó nhớ tới điều gì đó nên không khỏi lùi về phía sau một chút.
Diệp Huyền quan sát con yêu thú, sau đó nói: “Ngươi đã từng gặp nhân loại khác đúng không?”
Con yêu thú lắc đầu.
Diệp Huyền lại hỏi: “Ngoài Vạn Thú sơn mạch là gì?”
Con yêu thú lại lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền nhíu mày, con yêu thú vội nói: “Ta chưa từng rời khỏi nơi này nên đương nhiên không biết.”
Diệp Huyền trầm mặc một lúc rồi nói: “Thế yêu thú mạnh nhất ở đây là gì?”
Con yêu thú nhìn hắn: “Cự viên, thể hình lớn lắm, sức mạnh cũng vô địch.”
Diệp Huyền hỏi: “Ở chỗ nào thế?”
Con yêu thú chỉ về phía tay phải: “Viên Sơn!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Ta có đánh lại được nó không?”
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền mà không đáp lời.
Diệp Huyền trầm mặc.
Một lát sau, hắn bèn quay người rời đi.
Nơi hắn đi chính là Viên Sơn.
Thấy Diệp Huyền rời đi, con yêu thú bèn thở phào một hơi.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền lại quay lại, đi tới trước mặt con yêu thú: “Ngươi chưa bao giờ gặp nhân loại sao?”
Con yêu thú gật đầu: “Chưa bao giờ!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Thế ngươi có biết ta là ai không?”
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền và lắc đầu.
Diệp Huyền ngoác miệng cười, quay người rời đi.