Chương 1864. Dụ dỗ
Chương 1864. Dụ dỗ
Chương 1864: Dụ dỗ
Trước quán rượu, Giang thúc nhìn về phía A Mục: "Hắn muốn làm gì?"
A Mục cười nói: "Giang thúc không ngại đoán thử xem sao?"
Giang thúc trầm giọng nói: "Con cự viên kia cũng không phải yêu thú bình thường, nó là Yêu Vương, những chiêu thức của hắn sẽ không có hiệu quả đối với nó!"
A Mục trầm mặc.
Giang thúc đột nhiên hỏi: "Lúc trước ngươi đối phó với Yêu Vương của Vạn Thú sơn mạch như thế nào?"
A Mục cười không nói.
Giang thúc lắc đầu: "Nha đầu nhà ngươi, ngay cả Giang thúc cũng không thể nói sao?"
A Mục nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xem xem hắn sẽ đối phó với cự viên kia như thế nào đi."
Giang thúc gật đầu: "Ta cũng có chút tò mò!"
Trong sơn mạch, Diệp Huyền nghênh ngang đi về phía Viên Sơn.
Trên đường đi, hắn trầm tư không nói gì cả, trong đầu lại đang suy nghĩ đến rất nhiều khả năng!
Mỗi một khả năng đều phải có phương pháp đối mặt!
Mà sở dĩ hắn tới tìm cự viên kia là vì hắn muốn đọ sức một chút!
Trước mắt thì nơi đáng sợ nhất ở Luyện Ngục Chi Lộ không phải là yêu thú ở nơi này, cũng không phải sự biến mất của tu vi và sức mạnh nhục thân, mà là tâm thế!
Trước đó, hắn đã có được sức mạnh cường đại, thế nhưng sau khi tới nơi này, toàn bộ sức mạnh của hắn đã biến mất.
Sự chênh lệch này là đáng sợ nhất!
Sau khi một người đạt tới độ cao nhất định, hắn không muốn rơi xuống, mà nếu như ngã xuống thì lại có mấy người có thể tiếp nhận sự chênh lệch này?
Cuộc sống có lúc thăng lúc trầm, không phải ai cũng có thể chịu được sự thay đổi nhanh chóng này!
Tâm tình!
Tâm thái bình thường!
Tâm niệm thông suốt.
Diệp Huyền nở nụ cười, gia tăng tốc độ.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới địa giới của Viên Sơn.
Diệp Huyền đi vào sâu trong Viên Sơn, hắn không hề trốn tránh mà đi một cách quang minh chính đại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn đi tới trước một ngọn núi nhỏ, mà lúc này, ở phía xa xa đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, một con yêu thú khổng lồ đứng lên từ dưới chân núi nhỏ kia!
Cự viên!
Không thể không nói, hình thể của cự viên này vô cùng lớn, nhưng còn kém xa Lệ Viên mà hắn mang ra từ Dị Thú Kinh.
Nhưng ở chỗ này, cự viên này rõ ràng là vô cùng khủng bố.
Cự viên nhìn xuống Diệp Huyền: "Nhân loại!"
Nhân loại!
Diệp Huyền nhìn cự viên, cười nói: "Xin chào!"
Cự viên đột nhiên đập một phát về phía Diệp Huyền.
Đập xuống một phát giống như bị ngọn núi lớn đè ép.
Mà Diệp Huyền lại không hề thay đổi sắc mặt: "Vu tộc!"
Vu tộc!
Nắm đấm của cự viên ngừng lại cách đỉnh đầu Diệp Huyền nửa trượng!
Cự viên ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Huyền: “Nhân loại, ngươi nói cái gì cơ!"
Diệp Huyền nhìn cự viên: “Ta là Vu tộc.”
Hai mắt của cự viên híp lại: "Vu tộc thí luyện!"
Diệp Huyền gật đầu.
Cự viên nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Diệp Huyền nhìn cự viên, cười nói: "Nếu ta không đoán sai thì các ngươi bị nhốt ở đây đúng không?"
Cự viên nhìn chằm chằm vào hắn: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
Diệp Huyền cười nói: "Có muốn rời khỏi nơi này không?"
Cự viên không hề thay đổi sắc mặt: "Nơi này rất tốt!"
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng: "Rất tốt? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có biết linh khí bên ngoài rất dồi dào không?"
Cự viên nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền nói: "Linh khí ở bên ngoài dồi dào hơn nơi này mấy chục lần! Ta nói cho ngươi biết, với thiên phú và năng lực của ngươi, nếu ở bên ngoài thì ít nhất bây giờ đã là Chủ Tể cảnh!"
Cự viên nhíu mày: "Chủ Tể?"
Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Chính là một loại cảnh giới!"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu như ta không đoán sai, tổ tiên của ngươi, không có ai có thể đi ra khỏi chỗ này đúng không?"
Cự viên nhìn hắn mà không nói lời nào.
Diệp Huyền cười nói: "Yêu thú ở nơi này đa phần đều yếu đuối, không phải thiên phú của các ngươi không được mà là hoàn cảnh của các ngươi không được, nếu là ở bên ngoài thì các ngươi sẽ mạnh hơn bây giờ gấp mười lần."
Sắc mặt của cự viên không chút thay đổi: "Ngươi nói với ta những chuyện này để làm gì?"
Diệp Huyền đi tới trước mặt cự viên: "Ngươi có muốn thay đổi hay không?"
Cự viên lạnh nhạt nói: "Thay đổi? Nhân loại, ngươi đang nói đùa với ta sao?"
Diệp Huyền nhìn cự viên: "Vu tộc vây các ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ các ngươi không muốn đi ra ngoài sao?"
Cự viên hỏi ngược lại: "Ngươi có thể đại diện cho Vu tộc sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, ta chính là đại tế ti của Vu tộc, khi đó ta có thể thay đổi!"
Cự viên nhìn thẳng vào hắn: "Làm sao ta biết ngươi đang nói thật hay nói dối?"
Diệp Huyền cười nói: "Tại sao ngươi không đánh cược một phen?"
Cự viên trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: "Ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta dám tới nơi này, vì sao? Bởi vì ta muốn đặt cược một phen! Vậy vì sao ngươi không dám cược?"
Cự viên nhìn chằm chằm vào hắn: "Rất nhiều năm trước kia, có một nữ nhân tiến vào, nàng đã tàn sát Cự Viên tộc ta!"
Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, không phải là A Mục đấy chứ!
Không đúng, chắc không phải là A Mục đâu, nàng không thích giết chóc cho lắm, hẳn là đại tế ti trước A Mục!
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
Cự viên nhìn hắn: "Ngươi cho ta một cảm giác dối trá, đơn giản mà nói thì ngươi không giống một người tốt!"
Diệp Huyền: "..."
Cự viên lại nói: "Ta sẽ không tin nhân loại!"
Nói xong, tay phải của nó từ từ nắm chặt.
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi không muốn đi ra ngoài để ngắm nhìn thế giới bên ngoài sao?"