Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 187 - Chương 1877. Ngươi Không Ra Tay Sao?

Chương 1877. Ngươi không ra tay sao? Chương 1877. Ngươi không ra tay sao?

Chương 1877: Ngươi không ra tay sao?

Ầm ầm!

Trời đất run sợ!

Phía dưới, Tiểu Đạo đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Ác Ma Chi Thủ!"

A Mục nhìn về phía Tiểu Đạo: "Rất lợi hại sao?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Lợi hại!"

A Mục ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền ở chân trời: "Dùng thuẫn!"

Thái Cực Thuẫn!

Phía chân trời, Diệp Huyền nhìn Ác Ma Chi Thủ, trực giác nói cho hắn biết, hắn không tiếp được bàn tay này.

Ý của A Mục là bảo hắn dùng Thái Cực Thuẫn!

Đệ nhất thuẫn của Nhân tộc!

Diệp Huyền đột nhiên cười nói: "Không cần thiết!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Thiên Tru Kiếm trong tay phải: "Kiếm của ta là đủ rồi!"

Lời nói vừa dứt, chân phải hắn giậm mạnh một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Tin vào kiếm!

Tin vào chính mình!

Xa xa, tay phải của Ác Ma Nhạn đột nhiên giáng mạnh xuống.

Ác Ma Chi Thủ từ trên trời giáng xuống, cả chân trời lập tức trở nên hư ảo trong nháy mắt, mà lúc này Diệp Huyền đâm một kiếm vào Ác Ma Chi Thủ.

Ầm ầm!

Ác Ma Chi Thủ run lên kịch liệt, xuất hiện rất nhiều vết nứt, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, cầm kiếm xoay mạnh.

Ầm ầm!

Ác Ma Chi Thủ kia nổ tung ngay tức khắc, rồi sau đó hóa thành hư vô!

Sau khi phá đi Ác Ma Chi Thủ bằng một nhát kiếm, hắn nhìn về phía Ác Ma Nhạn ở phía xa xa, Ác Ma Nhạn nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi quả thật không giống trước kia nữa rồi!"

Diệp Huyền nhìn Thiên Tru Kiếm trong tay, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi!"

Trước kia hắn quá ỷ lại vào vật bên ngoài, đây thật ra chính là không tự tin vào bản thân, không tự tin vào Thiên Tru Kiếm.

Thứ mà kiếm tu nên dựa dẫm vào nhất thật ra là kiếm!

Nghe Diệp Huyền nói, Thiên Tru Kiếm đột nhiên run lên, phát ra từng tiếng kiếm minh.

Bên dưới, A Mục đột nhiên bật cười.

Quả thật Diệp Huyền không còn giống trước kia nữa rồi!

Tự tin!

Bây giờ hắn càng giống một kiếm tu hơn rồi, một kiếm tu cường đại, thật sự rất khủng bố!

Thân thể Ác Ma Nhạn đột nhiên bay lên trời, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Trong khoảnh khắc hắn vừa hành động, Ác Ma Nhạn cũng định ra tay, nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh thần bí đã bao phủ nàng.

Kiếm Vực!

Nếu không có Kiếm Vực trấn áp thì tốc độ của Ác Ma Nhạn hoàn toàn có thể đánh bại hắn!

Bởi vậy, khi hắn giao thủ với nàng nhất định phải dùng Kiếm Vực trấn áp!

Sau khi Kiếm Vực trấn áp tốc độ của Ác Ma Nhạn, Diệp Huyền đi tới trước mặt nàng, sau đó chém một kiếm xuống đầu đối phương.

Khuôn mặt của Ác Ma Nhạn không hề thay đổi, ác ma chi dực sau lưng nàng đột nhiên hóa thành từng luồng ánh sáng đen chém về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lập tức bị bao phủ ngay!

Ầm ầm ầm ầm!

Phía chân trời, từng tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng!

Phía dưới, Tiểu Đạo nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Sự thay đổi của hắn rất lớn!"

A Mục cười mà không nói.

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Nhưng tiếp tục đánh như vậy thì người thua sẽ là hắn!"

A Mục lắc đầu: "Ta lại không cảm thấy như vậy!"

Tiểu Đạo nhìn về phía A Mục, A Mục khẽ nói: "Tiểu Đạo cô nương có thể nhìn cho kỹ!"

Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền ở chân trời, rất nhanh sau đó nàng đã nhíu mày lại, bởi vì nàng phát hiện ra hắn càng đánh càng dũng mãnh!

Tiểu Đạo trầm giọng nói: "Hắn vừa mới đột phá, chiến đấu có thể làm cho hắn trở nên càng ngày càng mạnh."

A Mục gật đầu.

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta đã hiểu được vì sao nữ tử váy trắng kia lại rời đi rồi!"

Ở phía chân trời, Diệp Huyền còn đang chiến đấu quyết liệt với Ác Ma Nhạn, nhưng hắn đang bị áp chế, tuy bị áp chế, nhưng tình hình lại có thể xem như là lạc quan, không chỉ như thế, hắn còn càng chiến càng dũng mãnh.

Ước chừng một khắc sau, khi đang giao thủ với Ác Ma Nhạn, trong một phút bất cẩn Diệp Huyền đã lập tức bị Ác Ma Nhạn đánh một quyền vào ngực.

Bốp!

Trong nháy mắt hắn bay ngược ra ngoài trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, Ác Ma Nhạn đã lại xuất hiện trước mặt hắn. Ngay sau đó, Diệp Huyền từ chân trời liên tục lùi xa về phía sau, một cú đá này đã khiến hắn lui ra xa khoảng chừng vạn trượng!

Lần này Ác Ma Nhạn không cho hắn cơ hội để thở mà điên cuồng xuất kích.

Phía dưới, sắc mặt của A Mục trở nên âm trầm.

Ý thức chiến đấu và năng lực của Ác Ma Nhạn mạnh hơn Diệp Huyền rất nhiều, nhưng cũng bình thường thôi, Ác Ma Nhạn này chính là cường giả Chủ Tể cảnh đỉnh phong cổ xưa!

Đúng lúc này, Diệp Huyền ở phía chân trời đột nhiên buông bỏ phòng ngự, để mặc Ác Ma Nhạn kia đấm vào ngực hắn, mà cho dù trong khoảnh khắc này, hai tay hắn vẫn ôm lấy cánh tay của nàng, sau đó kéo mạnh về phía mình một cái!

Ầm ầm!

Hai người đâm vào nhau, sau đó điên cuồng lui về phía sau!

Phía chân trời, Ác Ma Nhạn dừng lại và nhìn về phía Diệp Huyền, giờ khắc này, trong mắt nàng đã có sát ý lạnh như băng.

Nàng không ra tay nữa, bởi vì nàng biết mình không thể giết chết Diệp Huyền trong thời gian ngắn được.

Hơn nữa, Diệp Huyền đang lấy nàng để luyện tập, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ trở nên càng ngày càng mạnh!

Trì hoãn sinh ra sự thay đổi!

Nghĩ đến đây, Ác Ma Nhạn đột nhiên cười nói: "Diệp Huyền, ngươi đã chọc giận ta rồi đấy! Vốn dĩ ta chỉ muốn lấy đồ, nhưng bây giờ ta còn muốn giết người!"

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Thần Đế, ngươi không ra tay sao?"

Trong thoáng chốc yên lặng, một luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện ở chân trời.

Thần Đế!

Thần Linh tộc!

Hai tộc vốn là đối địch này bây giờ lại liên thủ với nhau!

Thần Đế nhìn Diệp Huyền: "Diệp tiểu hữu, nếu ngươi đồng ý giao ra hai thần vật kia thì Thần Linh tộc ta sẽ rời đi ngay lập tức, hơn nữa, ngươi vẫn còn là bằng hữu của Thần Linh tộc ta!"

Diệp Huyền cười nói: "Nào có bằng hữu nào lại đi cướp đồ của bằng hữu chứ? Diệp Huyền ta khinh thường loại bằng hữu như các ngươi!"

Nói xong, hắn cầm Thiên Tru Kiếm chỉ thẳng vào Thần Đế và Ác Ma Nhạn: "Muốn thư ốc, nào, giết chết ta trước đi đã.”
Bình Luận (0)
Comment