Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 216 - Chương 1906. Chúng Ta Rút Lui Có Được Không?

Chương 1906. Chúng ta rút lui có được không? Chương 1906. Chúng ta rút lui có được không?

Chương 1906: Chúng ta rút lui có được không?

Mở thư ốc!

Hắn đã muốn mở thư ốc từ lâu rồi!

Trước kia hắn vẫn luôn chưa tìm được cơ hội, nhưng hiện giờ hắn cảm giác cơ hội đã đến rồi!

Có bạch bào nữ tử trấn thủ ở đây thì chắc sẽ không có trở ngại gì khi hắn mở thư ốc!

Bạch bào nữ tử nhìn hắn, nàng gật đầu: “Ngươi có thể thử xem!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn lấy Giới Ngục tháp ra. Rất nhanh sau đó, dưới sự tác động của hắn, Giới Ngục tháp được thu nhỏ lại, sau đó nó bay về phía thư ốc. Khi Giới Ngục tháp rơi xuống vết lõm trên thư ốc, thư ốc bỗng rung lên kịch liệt. Ngay sau đó, nó chầm chậm bay lên.

Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thư ốc.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, khẽ chau mày.

Trên bầu trời của Vu thành, thư ốc đột nhiên rung mạnh, một đường bạch quang trào ra…

Lúc này, một giọng nói truyền tới từ bên trong nó…

“Thực lực của ký chủ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, thư ốc tạm thời chưa thể mở được!”

Khi câu nói này vang lên từ bên trong thư ốc, tất cả mọi người đều sững sờ.

Diệp Huyền cũng ngớ người.

Thực lực của ký chủ chưa đạt tiêu chuẩn ư?

Cái quái gì thế này?

Bạch bào nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Thực lực của ngươi vẫn chưa đủ!”

Diệp Huyền chớp mắt, sau đó chỉ về phía thư ốc: “Bên trong đang có ai nói vậy?”

Bạch bào nữ tử lắc đầu: “Ta không biết.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có thể mở nó không?”

Bạch bào nữ tử lại lắc đầu: “Nếu bản thể của ta ở đây thì thậm chí ta còn có thể phá hủy nó, nhưng mà hiện giờ thì không thể.”

Phá hủy!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Bạch bào nữ tử mỉm cười: “Duyên chưa tới, ngươi cần gì phải cưỡng cầu chứ!”

Diệp Huyền suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Cũng phải!”

Bạch bào nữ tử khẽ nói: “Ta biến mất đây!”

Diệp Huyền nhìn bạch bào nữ tử, bạch bào nữ tử khẽ mỉm cười: “Đợi ta xử lí xong chuyện của mình thì sẽ tới tìm ngươi tiếp! Ngươi phải sống cho tốt vào đấy!”

Nói đoạn, hình như nàng đã nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn. Ở tinh không phía xa xa có một nam tử trung niên ăn mặc xa hoa lơ lửng trên không trung.

Thấy bạch bào nữ tử nhìn mình, hoa bào nam tử bèn mỉm cười.

Bạch bào nữ tử bỗng xuất quyền.

Nam tử trung niên híp mắt lại, hắn ta búng ngón tay.

Uỳnh!

Nam tử trung niên lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng!

Không chỉ có vậy, một cánh tay của hắn ta còn bị thương rất nặng, thậm chí còn có thể trông thấy xương trắng bên dưới lớp thịt, máu tươi chảy xuống.

Mà lúc này, bạch bào nữ tử đã biến mất hoàn toàn.

Hoa bào nam tử liếc nhìn cánh tay của mình, bảo: “Mạnh thật đấy!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Xem ra chúng ta phải đánh giá lại ngươi thôi!”

Nói xong, hắn ta bèn quay người rời đi.

Không lâu sau, hoa bào nam tử xuất hiện bên một dòng sông. Phía bờ bên kia dòng sông là một bạch y nữ tử, nữ tử đó đang ngồi nướng cá.

Bạch y nữ tử liếc nhìn nam tử, cười bảo: “Cái tên Thượng Sứ kia hi sinh rồi à?”

Hoa bào nam tử nói: “Nằm trong dự liệu của ngươi?”

Bạch y nữ tử mỉm cười: “Chẳng liên quan gì đến ta cả!”

Hoa bào nam tử nhìn chằm chằm nữ tử: “Ngươi thực sự không quan tâm đến vũ trụ này nữa à?”

Bạch y nữ tử lại cười: “Ta quan tâm gì chứ? Hiện giờ vạn vật vạn linh đều có suy nghĩ riêng của mình, có vận mệnh riêng của mình, ta quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Nói đoạn, nàng chớp mắt rồi hỏi: “Ta không quan tâm gì hết thì các ngươi cũng muốn giết ta à?”

Giết?

Hoa bào nam tử trầm mặc.

Bọn họ cũng không phải chưa từng nghĩ đến điều này, thế nhưng cái giá của việc đó là quá lớn!

Nữ nhân trước mắt này là Thiên Đạo chí cao của Ngũ Duy vũ trụ!

Giết nàng ư?

Dẫu có là bề trên cũng không thể chắc chắn có thể giết được nàng!

Hoa bào nam tử bỗng bật cười: “Các hạ nói đùa rồi!”

Thiên Đạo mỉm cười: “Ta biết các ngươi sẽ không giết ta!”

Nam tử tò mò: “Tại sao?”

Thiên Đạo thử một miếng cá nướng trong tay rồi bật cười: “Ta cũng đâu ngăn cản các ngươi, tại sao các ngươi phải giết ta chứ? Ngươi xem, các ngươi thả cả Thần Công mà ta cũng có ngăn cản các ngươi đâu!”

Nam tử liếc nhìn Thiên Đạo rồi hỏi: “Tại sao ngươi không ngăn cản?”

Thiên Đạo chớp mắt: “Tại sao phải ngăn cản?”

Nam tử trầm giọng nói: “Ngươi là Thiên Đạo của vũ trụ này đấy!”

Thiên Đạo mỉm cười: “Thiên Đạo gì chứ, ta cũng chỉ là một thành viên trong vũ trụ này mà thôi. Hơn nữa, ban nãy ta đã nói rồi đó! Vạn vật vạn linh đều có suy nghĩ và vận mệnh riêng của mình, ta nhúng tay vào làm gì?”

Nói đoạn, nàng nhìn về phía nam tử, giơ con cá nướng trong tay lên và bảo: “Ăn cá nướng không?”

Nam tử nhìn chằm chằm Thiên Đạo, sau đó quay người biến mất.

Ở bên bờ sông, nữ tử lắc đầu cười, tiếp tục nướng cá.



Không lâu sau, nam tử lại tới Âm Ám giới.

Lúc này, Âm Ám giới đã tan tác hết cả!

Nơi này vừa mới phải chịu một quyền của nữ nhân kia!

Nam tử liếc nhìn Âm Ám giới khắp nơi đều đổ nát, sắc mặt hắn ta dần trở nên nghiêm trọng. Thực lực của nữ nhân kia quả thực mạnh hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều!

Nếu như bản thể của đối phương mà xuất hiện thì một chưởng kia đủ để hủy diệt cả Âm Ám giới.

Rốt cuộc nữ nhân đó là ai?

Nam tử trầm mặc trong chốc lát rồi đi về phía xa xa.

Rất nhanh sau đó, hắn ta tới trước một tòa tháp màu đen, ngẩng đầu nhìn tòa tháp, lúc này tòa tháp cũng rạn nứt, đổ bể.

Bỗng có một giọng nói từ bên trong tòa tháp truyền tới: “Vẫn muốn đối đầu với tên Diệp Huyền kia à?”

Nam tử gật đầu: “Chúng ta bắt buộc phải có được thư ốc!”

Bên trong tháp, giọng nói kia lại vang lên: “Chúng ta rút lui có được không?”

Nam tử liếc nhìn tòa tháp, bật cười: “Sợ rồi à?”

Lúc này, cửa tháp bỗng được đẩy ra. Một nam tử khoác hắc y bước ra ngoài. Người này chính là Thượng Chủ, chủ của Âm Ám giới!

Hắn ta đã từng tranh đấu với Thiên Đạo!
Bình Luận (0)
Comment