Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 217 - Chương 1907. Ta Muốn Sống

Chương 1907. Ta muốn sống Chương 1907. Ta muốn sống

Chương 1907: Ta muốn sống

Thượng Chủ đi tới trước mặt nam tử: “Chúng ta đã bị tổn thất nghiêm trọng!”

Nam tử khẽ nói: “Đây là điều mà chúng ta chưa thể lường trước được!”

Thượng Chủ liếc nhìn nam tử: “Các ngươi thực sự có thể đấu lại hắn? Cái tên này là một cường nhị đại đập mãi không chết đấy!”

Nam tử bật cười: “Hình như ngươi đánh giá hắn hơi thấp rồi đấy!”

Thượng Chủ cười khẩy: “Cơ mà ta lại đánh giá các ngươi hơi cao!”

Nam tử liếc nhìn hắn ta: “Tại sao Kiếm Tông không tới? Tại sao Tiểu Đạo không rời khỏi tiệm cầm đồ? Tại sao Thiên Đạo mãi không lộ diện?”

Thượng Chủ mỉm cười: “Mà sự thật là cái tên Diệp Huyền kia vẫn sống, hơn nữa hắn còn sống rất tốt!”

Nam tử trầm giọng nói: “Chúng ta không ngờ nữ nhân kia lại xuất hiện!”

Thượng Chủ lắc đầu cười: “Chúng ta rút lui đi!”

Nam tử nhìn Thượng Chủ: “Chúng ta đã chặn Thiên Đạo giúp ngươi!”

Thượng Chủ nhìn chằm chằm nam tử: “Chúng ta đã tổn thất quá nhiều, ngươi không thấy à?”

Nam tử trầm mặc hồi lâu, đoạn nói: “Thượng Chủ, mục đích của ngươi là gì? Tiêu diệt Thiên Đạo? Xưng bá Ngũ Duy?”

Thượng Chủ mỉm cười: “Chẳng lẽ không được?”

Nam tử cười khẩy: “Ngũ Duy Kiếp sắp tới, các ngươi đều sẽ phải chết!”

Thượng Chủ híp hai mắt lại: “Chẳng phải ngày xưa cũng từng gặp Ngũ Duy Kiếp và vẫn sống đến giờ đó sao?”

Nam tử mỉm cười: “Ngươi đừng ôm hi vọng may mắn, Ngũ Duy Kiếp lần này mạnh hơn lần trước đấy!”

Thượng Chủ nhìn nam tử: “Tại sao?”

Nam tử nói: “Bởi vì vũ trụ này đã ở trong tình thế nguy kịch rồi, nguy kịch trở lại thì phải tiếp tục giải quyết! Nếu như ngươi nhớ lại quá khứ thì ngươi sẽ nhận ra Ngũ Duy Kiếp đang ngày càng mạnh lên!”

Thượng Chủ trầm mặc.

Nam tử khẽ cười, đoạn bảo: “Nếu chúng ta rời khỏi vũ trụ này thì ngươi cho rằng Thiên Đạo có bỏ qua cho Âm Ám giới của ngươi không?”

Thượng Chủ đột nhiên nói: “Tại sao không giết nàng ta đi?”

Nam tử hỏi ngược lại: “Tại sao phải giết nàng ta?”

Thượng Chủ nhìn nam tử, hắn ta không đáp lời.

Nam tử mỉm cười: “Thượng Chủ, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm thế nào để đối phó với cái tên Diệp Huyền kia đi!”

Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Đương nhiên, lần này Âm Ám giới tổn thất nặng nề, bề trên cũng đang theo dõi sát sao, thế nên lần này ta sẽ bồi thường cho các hạ!”

Nói đoạn, hắn ta lấy một cái hộp ra. Bên trong hộp là một viên đan dược màu trắng to bằng ngón tay cái.

Nam tử mỉm cười: “Viên đan dược này không những có thể giúp các hạ phục hồi vết thương mà còn có thể giúp các hạ tiến bộ nữa đấy!”

Nghe vậy, Thượng Chủ bèn híp mắt lại.

Tiến bộ!

Trên Chủ Tể cảnh chính là Phá Hư.

Tại sao lại là Phá Hư?

Thế giới này vốn đã là sự kết hợp giữa thật và ảo, mấy ai có thể nhìn thấu bản chất của thế giới và chính bản thân mình? Còn Phá Hư chính là phá bỏ giới hạn giữa thực và ảo, đập tan mọi cản trở để siêu thoát!

Mà trên Phá Hư vẫn còn một cảnh giới nữa, đó chính là Quy Nguyên Phá Giới.

Quy Nguyên Phá Giới, quy nguyên cảnh giới, tu vi của mình, phá giới để tái sinh. Giới ở đây chính là giới của vũ trụ này.

Từ xưa đến nay mấy ai đã làm được như vậy!

Khắp Ngũ Duy có lẽ cũng chỉ có Thiên Đạo là đạt được đến cảnh giới này, thế nhưng hắn ta cũng không dám chắc chắn, bởi lẽ Thiên Đạo che giấu rất kĩ!

Trên Phá Giới Quy Nguyên chính là Độn Nhất!

Trốn khỏi đại đạo, không còn nằm trong đại đạo.

Cảnh giới này trông có vẻ hư ảo, không chân thực!

Có ai có thể thoát khỏi đại đạo chứ?

Nam tử trước mặt Thượng Chủ mỉm cười: “Thượng Chủ, chuyện này mà kết thúc thì trước khi Ngũ Duy Kiếp đến, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi và Âm Ám giới.”

Thượng Chủ liếc nhìn nam tử, nam tử lại cười: “Thực không dám giấu, bề trên muốn một người quản lí vũ trụ này.”

Thượng Chủ đột nhiên hỏi: “Phải xưng hô với các hạ như thế nào?”

Nam tử nói: “Ngươi có thể gọi ta là Tôn Sứ.”

Thượng Chủ nhìn chằm chằm Tôn Sứ và nói: “Ngươi là người của Ngũ Duy hay là thượng giới?”

Tôn Sứ mỉm cười: “Ta là người của Ngũ Duy vũ trụ.”

Thượng Chủ cười khẩy: “Nhưng mà ta thấy mục đích của bề trên không hề đơn thuần chút nào.”

Tôn Sứ mỉm cười: “Thế thì có liên quan gì đâu? Ít nhất thì hiện giờ bọn họ đang giúp ta, và cũng đang giúp ngươi. Thượng Chủ, ngươi phải hiểu rằng nếu không có sự xuất hiện của bọn họ thì ngươi nghĩ Thiên Đạo sẽ cho các ngươi ra ngoài như vậy sao?”

Thượng Chủ trầm mặc.

Tôn Sứ lại nói: “Ta hỏi ngươi thêm một vấn đề nữa, Thượng Chủ, hiện giờ ngươi và Thiên Đạo giao thủ thì ngươi nắm mấy phần thắng?”

Nghe vậy, Thượng Chủ bèn siết chặt tay phải.

Tôn Sứ đưa cái hộp đến trước mặt Thượng Chủ, Thượng Chủ nhìn hắn ta: “Đối phó với Diệp Huyền thì được, nhưng mà nữ nhân phía sau hắn thì…”

Tôn Sứ đột nhiên nói: “Chúng ta cùng nhau đối phó! Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để các ngươi đi đối phó với những kẻ địch trên cơ các ngươi! Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của ngươi là phải trị thương cho tốt, còn về những chuyện sau này thì đợi thông báo của ta!”

Thượng Chủ gật đầu, nhận lấy cái hộp rồi quay người biến mất.

Tôn Sứ đứng tại chỗ trầm mặc trong chốc lát rồi cũng biến mất.



Trên bầu trời Vu thành.

Sau khi các cường giả Âm Ám giới rút hết, Diệp Huyền bèn liếc nhìn Thần Công trước mặt!

Còn về thư ốc thì hắn tạm thời không mở nữa!

Bởi vì hắn đã thử mấy cách rồi nhưng vẫn không mở được!

Thực lực của hắn vẫn chưa đủ sao?

Diệp Huyền rất muốn mắng người!

Thực lực không đủ mạnh thì không thể mở thư ốc!

Đùa nhau hả?

Hắn rất muốn vứt béng cái thư ốc này đi luôn!

Cái thứ này toàn gây tai họa không à!

Ở phía xa xa, Thần Công thấy hắn đi tới bèn mỉm cười lạnh lùng: “Diệp Huyền, ngươi tưởng chuyện này sẽ kết thúc đơn giản như vậy thôi sao?”

Lúc này, A Mục xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nói: “Giết thôi nhỉ?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Giữ lại đi, vẫn còn tác dụng!”

Hiện giờ hắn vẫn chưa biết gì về Âm Ám giới và thời đại của Thiên Đạo, mà lão đầu trước mặt này lại biết rất nhiều!

Nơi này còn rất nhiều Chính Thần vẫn chưa xuất hiện, vậy thì tại sao hắn lại không nắm lấy cơ hội này chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn nhếch khóe miệng.

Thấy vậy, Thần Công gằn giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi lại đang định làm trò quỷ gì thế! Lão phu cho ngươi hay, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục, lão phu…”

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chĩa thẳng vào trán Thần Công: “Muốn chết đúng không? Chỉ cần ngươi nói muốn thì giờ ta sẽ cho thanh kiếm này ăn ngươi luôn!”

Thần Công nhìn hắn, một lát sau hắn ta nói: “Ta muốn sống.”
Bình Luận (0)
Comment