Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 218 - Chương 1908. Hình Như Ở Chỗ Đó Có Gì Đó Đang Gọi Ta

Chương 1908. Hình như ở chỗ đó có gì đó đang gọi ta Chương 1908. Hình như ở chỗ đó có gì đó đang gọi ta

Chương 1908: Hình như ở chỗ đó có gì đó đang gọi ta

Muốn sống!

Nghe Thần Công nói vậy, sắc mặt mấy người A Mục lập tức trở nên kì quái!

Thần Công đường đường là một Chính Thần mà lại sợ chết à?

Diệp Huyền thì ngược lại, không thấy bất ngờ cho lắm!

Hắn thu Thần Công vào Trấn Hồn Kiếm. Có Trấn Hồn Kiếm áp chế, linh hồn thể của Thần Công sẽ không thể phản kháng được!

Diệp Huyền liếc nhìn Trấn Hồn Kiếm: “Mới nãy hấp thụ được linh hồn kia, ngươi cảm thấy thế nào?”

Giọng nói hưng phấn của Tiểu Hồn vang lên: “Bổ lắm! Bổ cực kì luôn! Nếu có thêm người nữa thì ta sẽ đột phá lần nữa!”

Đột phá!

Diệp Huyền khẽ cười: “Còn cơ hội mà!”

Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn về phía mấy người Tiểu Thất, nói: “Tới hết rồi à?”

Tiểu Thất khẽ gật đầu.

An Lan Tú khẽ nói: “Nhanh thật đấy!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục: “Có thể cho các nàng vào phần mộ tu luyện không?”

A Mục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”

Mặc dù cảnh giới của các nàng khá thấp nhưng sức chiến đấu lại mạnh mẽ vô cùng!

Bọn họ đều là kì tài trên thế gian!

Nếu có thể đạt đến Luân Hồi cảnh thì chắc chắn sức chiến đấu của các nàng còn lớn hơn!

Diệp Huyền nhìn mấy người Tiểu Thất và nói: “Các ngươi cứ ở lại Vu tộc, Vu tộc sẽ giúp đỡ các ngươi đạt đến Luân Hồi cảnh!”

An Lan Tú gật đầu, mọi người nhìn về phía A Mục, A Mục bèn nói: “Các ngươi đi theo ta!”

Nói đoạn, nàng bèn đưa mọi người rời đi!

Diệp Huyền đi đến chỗ A Thiến, A Thiến nhìn hắn và không lên tiếng.

Hắn xòe lòng bàn tay ra, một cái nạp giới bèn xuất hiện trên lòng bàn tay hắn. Hắn đưa nạp giới cho A Thiến: “Thần sư, đây là bảo vật của Thiên Tộc, vật về nguyên chủ!”

A Thiến nhìn Diệp Huyền: “Trả cho ta?”

Diệp Huyền gật đầu.

Xưa kia Thiên tộc là kẻ địch nên đương nhiên hắn sẽ không nương tay. Thế nhưng hiện giờ Thiên Tộc đã giúp đỡ hắn rất nhiều, đương nhiên hắn phải trả lại vật này về với chủ nhân của nó!

Với kẻ địch thì phải tàn nhẫn, nhưng với người của mình thì phải chân thành. Ngươi không phụ ta thì chắc chắn ta sẽ không phụ ngươi!

A Thiến cũng không từ chối mà nhận lấy nạp giới.

Lúc này, Diệp Huyền lại búng ngón tay một cái, năm trăm sợi tử khí xuất hiện trước mặt A Thiến.

Khi trông thấy những luồng tử khí ấy, sắc mặt A Thiến bèn thay đổi.

Tử khí thuần khiết quá!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chư vị đều đã trọng thương, vật này có công dụng trị thương thần kì!”

A Thiến gật đầu, cũng không từ chối mà nhận lấy tử khí rồi nói: “Tiếp theo ngươi có dự định gì chưa?”

Diệp Huyền khẽ cười: “Ta chưa có dự định gì cả, chỉ một chữ thôi: Chiến!”

A Thiến nhìn hắn: “Ngươi có nắm chắc không đấy?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Vấn đề ở đây không phải là có nắm chắc hay không mà là chúng ta chỉ còn mỗi lựa chọn này thôi!”

A Thiến trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu, sau đó quay người rời đi!

Như Diệp Huyền nói, hiện giờ Vu tộc và Thiên tộc đều không có lựa chọn.

Bọn họ chỉ có thể chiến!

Dẫu sao thì Thiên tộc của nàng đã đứng về phía Diệp Huyền rồi!

Đúng lúc đó, Diệp Linh bỗng lên tiếng: “Ca ca, ta muốn tới một nơi!”

Diệp Huyền nhìn nàng, Diệp Linh bèn chỉ tay về phía bên phải.

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao?”

Diệp Linh trầm giọng nói: “Hình như ở chỗ đó có gì đó đang gọi ta!”

Diệp Huyền nhìn về phía bên phải, nói: “Ta đi với ngươi!”

Diệp Linh gật đầu.

Diệp Huyền đưa nàng đi. Không lâu sau, hai huynh muội bèn tới một khu mộ.

Tại khu mộ này, Diệp Huyền lại gặp được thủ mộ lão nhân lần trước.

Trông thấy hắn, thủ mộ lão nhân sững sờ, đoạn hỏi: “Làm gì thế?”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Xin chào tiền bối!”

Thủ mộ lão nhân liếc nhìn hắn và không đáp lời, có thể thấy hắn ta không chào đón Diệp Huyền cho lắm!

Diệp Huyền tươi cười, nhìn Diệp Linh. Diệp Linh bước tới trước một ngôi mộ. Trông thấy ngôi mộ đó, thủ mộ lão nhân bèn chau chặt mày. Hắn ta định lên tiếng ngăn cản, nhưng đúng lúc đó món vũ khí trước ngôi mộ kia bỗng nhiên rung lên kịch liệt, sau đó nó hóa thành một đường u quang rồi nhập vào giữa hai đầu mày của Diệp Linh.

Uỳnh!

Cơ thể Diệp Linh bỗng run lẩy bẩy, đường u quang kia đang cuộn trào trong cơ thể nàng.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền và thủ mộ lão nhân bèn sững sờ.

Một lát sau, thủ mộ lão nhân nhìn ngôi mộ kia và bảo: “Các hạ chọn nàng ta sao? Hay là…”

Diệp Huyền nhìn thủ mộ lão nhân: “Tiền bối, chuyện gì thế?”

Thủ mộ lão nhân trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Vị tiền bối trong ngôi mộ này đã chọn nàng ta!”

Diệp Huyền hỏi: “Bên trong ngôi mộ này là ai thế?”

Thủ mộ lão nhân liếc nhìn hắn: “Một người mà ngươi không biết!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, Diệp Linh lại tới gần ngôi mộ, nhìn bia mộ không khắc chữ, trong mắt là vẻ mịt mờ.

Diệp Huyền bước tới bên cạnh nàng, hỏi: “Sao thế?”

Diệp Linh khẽ nói: “Ca, ta phải ở lại đây một khoảng thời gian!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ở đây ư?”

Diệp Linh gật đầu.

Diệp Huyền còn đang định nói gì đó thì thủ mộ lão nhân bỗng lên tiếng: “Đây là phúc duyên của nàng ta!”

Diệp Huyền nhìn về phía ngôi mộ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Được! Hai hôm nữa ta tới thăm ngươi!”

Diệp Linh gật đầu.

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.

Diệp Linh liếc nhìn ngôi mộ trước mặt, dần dần ánh mắt bỗng trở nên say sưa…


Bình Luận (0)
Comment