Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 219 - Chương 1909. Bên Trên Cũng Có Ngũ Duy Kiếp?

Chương 1909. Bên trên cũng có Ngũ Duy Kiếp? Chương 1909. Bên trên cũng có Ngũ Duy Kiếp?

Chương 1909: Bên trên cũng có Ngũ Duy Kiếp?

Sau khi rời khỏi khu mộ, Diệp Huyền bèn tới Đại Hoang quốc!

Vừa với tới thành Đại Hoang quốc, hắn đã gặp được hai cỗ thi thể!

Một nữ tử và một điểu nhân!

Mà trên tường thành, A La đang im lặng đứng đó.

Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh nàng, hỏi: “Ngươi giết hai người họ à?”

A La gật đầu: “Ban đầu ta định đi tìm ngươi, nhưng mà chuyện phía bên ngươi đã kết thúc rồi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cảm ơn nhé!”

A La liếc hắn một cái: “Khách khí quá!”

Diệp Huyền khẽ cười: “A La, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức độ nào vậy?”

Hắn vẫn luôn tò mò về chuyện này!

Phải biết rằng khi xưa Lục Vân Tiên của Kiếm Tông hình như còn kém hơn A La một bậc.

A La trầm mặc.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta chỉ tò mò thôi!”

A La ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rồi nói: “Nếu như đấu một với một thì cường giả Chủ Tể cảnh không phải là đối thủ của ta.”

Cường giả Chủ Tể cảnh không phải là đối thủ!

Diệp Huyền hiểu rồi!

A La nhìn hắn: “Ta sắp đột phá rồi!”

Sắp đột phá!

Diệp Huyền sững sờ!

A La hỏi: “Kinh ngạc lắm sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Hơi kinh ngạc! Trên Chủ Tể cảnh là gì thế?”

A La đáp: “Phá Hư!”

Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Không lâu trước kia ta đã đột phá rồi! Có điều ta đã kiềm chế lại!”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”

A La trầm mặc.

Diệp Huyền khẽ nói: “Bởi vì ta à?”

A La gật đầu: “Hiện giờ thì ta không kiềm chế được nữa rồi!”

Nói đoạn, nàng nhìn hắn và bảo: “Tiếp theo đây có lẽ ta sẽ không thể ra tay tương trợ ngươi được nữa!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cứ yên tâm đột phá đi, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân mình!”

A La khẽ gật đầu: “Bảo trọng!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người đi về phía hoàng cung của Đại Hoang quốc.

Rất nhanh sau đó, A La đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Huyền.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó cũng quay người rời đi!



Một lúc sau, hắn lại tới Vô Biên Địa Hạ thành.

Diệp Huyền bước vào tiệm cầm đồ. Bên trong tiệm cầm đồ, ngoài Tiểu Đạo ra thì còn có một lão giả.

Lão giả này chính là Tướng Thần.

Diệp Huyền liếc nhìn lão giả, mỉm cười: “Các hạ là người ngăn cản Tiểu Đạo cô nương sao?”

Tướng Thần đứng dậy, khẽ nói: “Đã đắc tội rồi!”

Diệp Huyền híp mắt, đúng lúc đó Tiểu Đạo bỗng lên tiếng: “Ngươi đi đi!”

Tướng Thần do dự một lát rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương, Diệp Huyền tiểu hữu, lần này là lỗi của ta!”

Nói đoạn, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, một cái nạp giới bèn bay đến trước mặt Diệp Huyền: “Tiểu hữu, vật này là xác khô năm xưa ta luyện chế được, nó tương đương với cường giả Chủ Tể cảnh đỉnh phong. Mong tiểu đạo nhận lấy, kết thúc đoạn nhân quả này!”

Diệp Huyền trầm mặc, Tiểu Đạo nhận lấy thứ đồ kia và nói: “Đi đi!”

Tướng Thần hành lễ rồi lui xuống.

Tiểu Đạo ném nạp giới cho Diệp Huyền: “Ngươi giữ lấy đi! Hai cái xác khô chắc giúp được ngươi nhiều lắm đấy!”

Diệp Huyền vẫn không nhận.

Tiểu Đạo trừng mắt với hắn: “Coi như bán cho ta một ân tình được chưa?”

Diệp Huyền cười khổ: “Tiểu Đạo cô nương nói quá rồi!”

Nói đoạn, hắn bèn nhận lấy cái nạp giới.

Tiểu Đạo khẽ nói: “Thực ra người này vốn không xấu, năm xưa hắn ta đi theo Thiên Đạo đối phó với đám Chính Thần của Âm Ám giới. Để bảo vệ vũ trụ này, hắn ta cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa cuộc đời hắn ta cũng chưa từng làm chuyện xấu gì. Lần này hắn ta tới giữ chân ta cũng là bởi thọ mệnh của hắn ta đã dứt, hắn ta muốn sống thêm một khoảng thời gian.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nhưng mà ta thấy hắn ta vẫn sẽ đi theo bọn họ!”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Nếu vậy thì ta sẽ giết hắn ta thay ngươi!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo lại nói: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bọn họ đang nhắm vào Kiếm Tông đúng không?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Đừng lo lắng cho Kiếm Tông!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Đạo đáp: “Cùng lắm bọn họ cũng chỉ kiềm chân Kiếm Tông được một chút thôi, muốn uy hiếp Kiếm Tông thực sự thì bọn họ vẫn chưa đủ năng lực đâu! Trừ phi…”

Diệp Huyền hỏi: “Trừ phi gì?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Không có gì, dù sao thì ngươi cũng không cần phải lo lắng cho Kiếm Tông đâu! Ngươi nên lo lắng cho mình đi kìa!”

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn nói: “Ta biết lai lịch của Thần Công, thế nhưng Âm Ám giới và người phía sau Âm Ám giới thì…”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Âm Ám giới là một chủng tộc ngày xưa bị Thiên Đạo trấn áp, mạnh lắm. Mà người đứng phía sau Âm Ám giới là một vị bề trên…”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Lục Duy?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Nơi đấy có hơi đặc biệt một chút, ngươi chỉ cần biết là lần này bọn họ tới là vì thư ốc của ngươi!”

Thư ốc!

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Thư ốc của ta là do tiên tri để lại cơ mà? Bọn họ muốn có thư ốc của ta làm gì?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Thì bởi nó là đồ mà tiên tri để lại nên bọn họ mới tới tìm ngươi đấy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiên tri là người bên trên! Thư ốc này… cũng ở nơi đó sao?”

Tiểu Đạo nói: “Ngươi đoán đúng một nửa!”

Diệp Huyền hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Chuyện này phải kể từ tiên tri! Tiên tri đã mang thư ốc xuống, mà chắc chắn thứ đồ này có liên quan đến Ngũ Duy Kiếp! Đương nhiên, đối với những người bên trên mà nói thì thứ đồ này không hề đơn giản!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Bên trên cũng có Ngũ Duy Kiếp?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không có!”

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao vậy?”
Bình Luận (0)
Comment