Chương 1910. Mấy thứ này mà có thể kìm hãm ngươi được sao?
Chương 1910. Mấy thứ này mà có thể kìm hãm ngươi được sao?
Chương 1910: Mấy thứ này mà có thể kìm hãm ngươi được sao?
Tiểu Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Chế độ trên đó không giống với ở đây! Ở trên đó không phải ai cũng có thể tu luyện, bọn họ luôn duy trì sự cân bằng. Đương nhiên, bọn họ cũng có những vấn đề của mình… Thiên tai nhân họa, Ngũ Duy vũ trụ chính là một thiên tai, còn nơi bọn họ ở chính là nhân họa. Thế nhưng nơi đó vẫn tốt hơn chỗ này một chút!”
Bên trong tiệm cầm đồ, Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này hắn nhận ra hình như chuyện này càng ngày càng phức tạp hơn!
Thư ốc!
Hắn xòe lòng bàn tay ra, thư ốc bèn xuất hiện bên trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Huyền khẽ hỏi: “Bên trong này rốt cuộc có gì?”
Hắn càng lúc càng tò mò về thư ốc mà tiên tri để lại.
Tiểu Đạo liếc nhìn thư ốc trong tay hắn, nàng nói: “Trước đó tại sao ngươi lại không mở thư ốc ra?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nó bảo thực lực của ta không đủ nên không mở được!”
Nghe vậy, Tiểu Đạo bèn nhìn hắn: “Nó nói thế á?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Xem ra đây đúng là thư ốc tiên tri để lại rồi, ngươi chính là kí chủ của thư ốc.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng đâu thể mở cái thứ này ra!”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Đó là chưa tới lúc thôi! Ta tin rằng tiên tri làm vậy hẳn là có ý đồ của hắn ta!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Tiểu Đạo cô nương, ta vẫn luôn rất tò mò về ngươi!”
Thân phận của Tiểu Đạo!
Không chỉ hắn mà có lẽ tất cả mọi người đều tò mò về thân phận của nàng!
Không một ai có thể điều tra được thân phận của nàng!
Và cũng không ai biết được rốt cuộc nàng là ai!
Tiểu Đạo liếc nhìn hắn: “Thân phận của ta không liên quan gì đến các ngươi hết, và cũng không ảnh hưởng gì đến các ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác!”
Tiểu Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta tới chỗ này là bởi ta bị thương, đương nhiên còn có một vài nguyên nhân bất khả kháng khác. Thế giới này chỉ có tiểu gia hỏa màu trắng kia mới có thể trị thương cho ta thôi!”
Diệp Huyền hỏi: “Tiểu gia hỏa bù xù đó hả?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Trước kia ngươi từng thấy bản thể của nàng ta đúng không?”
Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Ta thấy tiểu gia hỏa đó dễ nói chuyện phết đấy!”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Nàng ta dễ nói chuyện lắm, có điều năm xưa khi ta vừa mới tới thế giới này, không quá hiểu biết về sinh linh của vũ trụ này. Khi ta gặp được nàng ta, ta đã không ngần ngại mà ra tay cướp luôn!”
Diệp Huyền hỏi: “Không thành công?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Người bên cạnh nàng ta, người nọ còn giỏi hơn cả người kia!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu Đạo nhìn hắn và nói: “Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ mong sau này ngươi có gặp bản tôn của nàng ta thì nhờ nàng ta trị thương giúp ta, chỉ có nàng ta thì vết thương của ta mới có thể khôi phục hoàn toàn!”
Diệp Huyền gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Ngươi chuẩn bị đi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Chuẩn bị gì?”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi tưởng bọn họ sẽ chịu dừng tay thật sao? Tin ta đi, lần sau bọn họ sẽ còn tấn công mãnh liệt hơn nữa! Thậm chí vị Thượng Chủ của Âm Ám giới còn ra tay nữa cơ! Người này đã từng giao đấu với Thiên Đạo rồi đấy!”
Thiên Đạo!
Diệp Huyền vội hỏi: “Ngươi biết Thiên Đạo ở đâu không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Ta biết!”
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi đưa ta đi gặp nàng ta được không?”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi muốn liên thủ với nàng ta sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tiểu Đạo lắc đầu: “Nếu nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi! Nữ nhân đó chắc chắn lại đang tính toán điều gì đó rồi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Đạo lại nói: “Ta đi gặp nàng ta thôi, xem xem nữ nhân đó đang giở trò gì.”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Đưa ta đi với được không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Đi!”
Nói đoạn, nàng bèn đưa hắn rời khỏi tiệm cầm đồ.
Không lâu sau, hai người xuất hiện bên bờ sông. Mà ở bên kia bờ, có một nữ tử đang ngồi, nàng cúi đầu, mái tóc ngâm dưới dòng sông!
Nàng đang gội đầu!
Diệp Huyền chớp mắt, hỏi: “Nàng ta chính là Thiên Đạo?”
Tiểu Đạo gật đầu.
Sắc mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ, hơi khác so với tưởng tượng của hắn!
Tiểu Đạo đưa hắn đi tới chỗ nữ nhân tử kia. Nữ tử khẽ vuốt tóc rồi đứng dậy. Khi nàng đứng lên, tóc nàng đã khô.
Diệp Huyền sững sờ.
Hắn đã từng gặp nữ nhân này.
Lúc ở Luyện Ngục Chi Lộ của Vu tộc, hắn đã gặp nàng!
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyền, nàng vẫy tay, cười nói: “Lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo quay sang nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo, vết thương của ngươi hồi phục hơn nhiều rồi đấy, chúc mừng chúc mừng!”
Tiểu Đạo chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi có biết phong ấn ở Âm Ám giới đã bị phá vỡ rồi không?”
Thiên Đạo gật đầu: “Ta biết!”
Tiểu Đạo lại hỏi: “Ngươi có biết những Chính Thần ngày xưa bị ngươi phong ấn cũng sắp ra ngoài rồi không?”
Thiên Đạo khẽ gật đầu: “Ta biết!”
Tiểu Đạo nhìn Thiên Đạo: “Ngươi không quan tâm ư?”
Thiên Đạo chớp chớp mắt: “Ta một thân một mình, không đánh lại được bọn họ!”
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi đừng có mà giở trò quỷ với ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Thiên Đạo khẽ cười, đoạn nói: “Không phải là ta muốn làm gì mà là ta chẳng làm gì cả.”
Nói đoạn, nàng chỉ về bốn phía xung quanh: “Ngươi xem, xung quanh chỗ này có kết giới đây! Chuyên dùng để đối phó ta đấy!”
Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Mấy thứ này mà có thể kìm hãm ngươi được sao?”