Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 222 - Chương 1912. Ngươi Muốn Đối Địch Với Thiên Đạo

Chương 1912. Ngươi muốn đối địch với Thiên Đạo Chương 1912. Ngươi muốn đối địch với Thiên Đạo

Chương 1912: Ngươi muốn đối địch với Thiên Đạo

Đệ Cửu nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Đương nhiên là ngươi không phải rồi, ta đã bảo rồi mà! Ngươi là người phe ta!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ý ngươi là sao?”

Đệ Cửu chớp mắt: “Dù sao thì ngươi chính là người phe ta!”

Diệp Huyền cạn lời, nữ nhân này không muốn nói chứ gì!

Đệ Cửu bỗng lên tiếng: “Đi giết người không?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hay là như thế này đi, ngươi vừa mới được đánh thức, để an toàn thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Để ta đi tìm người, khi nào đông người thì ta lại gọi ngươi ra, được không?”

Đệ Cửu nhìn hắn: “Ngươi không muốn ta giết người?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi mỉm cười: “Ta chỉ cho rằng có một vài người đáng chết, nhưng cũng có những người không đáng chết! Chúng ta nên giết một cách có chọn lọc chứ không phải cứ giết bừa!”

Đệ Cửu nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Cũng được, ta cứ vào trong tiểu tháp của ngươi cái đã! Đến khi có nhiều người hoặc là khi gặp người mà ngươi cho rằng nên giết thì ngươi phải gọi ta ra đấy!”

Diệp Huyền vội nói: “Được!”

Đệ Cửu khẽ gật đầu, sau đó tiến vào Giới Ngục Tháp.

Thấy nữ nhân này đã vào Giới Ngục Tháp, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi!

Nếu nữ nhân này mà không nghe lời thì hắn thực sự sẽ phải bó tay. Thực lực của nàng chắc chắn không hề kém A La là bao.

Sau khi Đệ Cửu tiến vào Giới Ngục Tháp, hắn bèn lấy Trấn Hồn Kiếm ra, sau đó hắn thả Thần Công ra.

Hắn nhìn Thần Công trước mặt: “Ngươi muốn thả các Chính Thần của Bất Châu Thần Sơn?”

Thần Công nhìn hắn: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thả bọn họ ra rồi đi đối đầu với Thiên Đạo?”

Thần Công trầm mặc.

Tìm Thiên Đạo báo thù?

Không thể không nói, hắn ta cũng muốn như vậy. Thế nhưng hắn ta biết, nếu không có sức mạnh khác thì bọn họ còn lâu mới báo thù được Thiên Đạo!

Thực lực của nữ nhân kia rất mạnh, nàng không phải người mà bọn họ có thể đối phó được!

Phải biết rằng năm xưa đã có rất nhiều Chính Thần bại dưới tay nàng!

Diệp Huyền bỗng bật cười: “Ta đã từng gặp Thiên Đạo!”

Thần Công nhìn hắn, Diệp Huyền nói: “Ngươi tưởng bên trên có thể ngăn chặn nàng được sao?”

Thần Công chau mày: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thử nghĩ mà xem, các ngươi ra ngoài rồi, sinh linh của Âm Ám giới cũng ra ngoài, nhưng tại sao nàng ta lại không ra tay? Là không thể ra tay hay là cố ý không ra tay?”

Sắc mặt Thần Công dần trở nên u ám: “Nàng ta cố ý không ra tay!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Nữ nhân đó muốn mượn tay ngươi để trừ khử bọn ta!”

Diệp Huyền bật ngón cái: “Thông minh!”

Sắc mặt Thần Công khó coi vô cùng, không biết hắn ta đang nghĩ gì.

Diệp Huyền bỗng nhiên bảo: “Thứ lỗi ta nói thẳng, các ngươi không đánh lại nàng ta được đâu! Mà ngươi lại chọn tin tưởng vào người của thượng giớ… ngươi nói thật đi, ngươi tin bọn họ không?”

Thần Công chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ta không tin bọn họ thì có làm sao? Không có bọn họ giúp đỡ thì làm sao ta có thể phá vỡ được phong ấn?”

Diệp Huyền chỉ vào chính mình.

Thần Công nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu như ngươi chịu giúp thì ta có đến nỗi phải làm vậy không?”

Diệp Huyền thở dài một hơi: “Thần Công, ngày xưa ngươi có đi tìm người giúp đỡ không? Ngươi nhớ lại thái độ ngày xưa của ngươi xem?”

Thần Công trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Thần Công, Diệp Huyền ta một người hào sảng, ta không chơi mấy trò mưu kế, để ta nói thẳng với ngươi! Ta có thể giúp ngươi giải trừ phong ấn ở địa tỉnh, thế nhưng các ngươi phải giúp ta!”

Thần Công nhìn hắn: “Ngươi muốn lợi dụng chúng ta chứ gì!”

Diệp Huyền nhún vai: “Thế thì cứ để bọn họ tiếp tục ở trong đó đi! Ta chẳng sao cả!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Lúc này, Thần Công đột nhiên nói: “Nói chuyện đi!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn hắn ta, Thần Công trầm giọng nói: “Ngươi thả bọn họ ra, bọn ta sẽ giúp ngươi!”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ngươi có thể quyết định thay bọn họ không?”

Thần Công lắc đầu: “Không thể!”

Diệp Huyền phất tay: “Thế thì chúng ta còn chuyện trò gì nữa!”

Thần Công trầm giọng nói: “Bọn họ mà ra ngoài thì sẽ phải dựa vào ngươi, ngươi có thể bảo bọn họ thề!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Thề có tác dụng sao?”

Thần Công liếc nhìn hắn: “Ngươi nói xem?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đi thôi, chúng ta tới Bất Châu Thần Sơn, ta sẽ nói chuyện với bọn họ!”

Nói đoạn, hắn lại thu Thần Công vào Trấn Hồn Kiếm rồi rời đi.

Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Không được!”

Giọng nói ấy vừa xuất hiện thì một hắc ảnh bay ra khỏi cánh tay Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, một con cự long đã xuất hiện trước mặt hắn.

Là Chân Long!

Diệp Huyền nhìn Chân Long: “Ngươi mà không ra ngoài là ta quên ngươi luôn đấy!”

Chân Long nhìn chằm chằm hắn: “Này nhân loại, không thể thả mấy Chính Thần kia ra đâu!”

Diệp Huyền đáp: “Tại sao?”

Chân Long quát: “Đó là phong ấn của Thiên Đạo!”

Diệp Huyền nhìn Chân Long: “Thiên Đạo có từng nói không được thả bọn họ ra không?”

Chân Long sững sờ, sau đó đáp: “Dù sao thì cũng không thể thả bọn họ ra ngoài!”

Diệp Huyền bật cười: “Nếu như ta cứ muốn thả họ thì sao?”

Chân Long nhìn hắn, đang định nổi điên thì hình như lại nghĩ ra điều gì đó nên kiềm chế cơn giận lại!

Lúc này nó đột nhiên nhận ra thực lực hiện giờ của nhân loại này hoàn toàn có thể hạ gục nó!

Dẫu sao thì hiện giờ Diệp Huyền đang ở Phàm Kiếm cảnh đệ nhị trọng, hơn nữa còn là Luân Hồi cảnh, cộng thêm Thiên Tru Kiếm của hắn nữa, Diệp Huyền mà muốn phá vỡ phòng ngự của nó thì đúng là dễ như trở bàn tay!

Chân long trầm giọng nói: “Này nhân loại, ngươi thả bọn họ ra là đối địch với Thiên Đạo!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi sai rồi! Ý đồ của Thiên Đạo là gì? Là bảo vệ vũ trụ này! Nếu như ta dẫn mấy Chính Thần đó đối đầu với thượng giới thì nàng ta không những không tức giận mà còn vui nữa kìa!”

Chân Long lắc đầu: “Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ phong ấn của Bất Châu Thần Sơn!”
Bình Luận (0)
Comment