Chương 1913. Hắn có nhiều chỗ dựa
Chương 1913. Hắn có nhiều chỗ dựa
Chương 1913: Hắn có nhiều chỗ dựa
Diệp Huyền nhìn Chân Long, mỉm cười: “Ta từng gặp Thiên Đạo rồi! Ngươi cũng từng gặp nàng ta! Có điều, ngươi không dám lộ diện mà thôi!”
Chân Long trầm mặc.
Nó đã từng gặp Thiên Đạo!
Nó không dám lộ diện!
Chân Long thực sự sợ hãi nữ nhân ấy đến tận xương tủy!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta và Tiểu Đạo đều quen nàng ta, chúng ta làm gì chẳng lẽ nàng ta lại không biết? Nếu lúc ta mở phong ấn ở địa tỉnh mà nàng ta xuất hiện ngăn cản thì ta sẽ từ bỏ, ngươi thấy sao?”
Chân Long trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó bèn biến mất.
Chân Long liếc nhìn tinh không phía xa xa, sau đó cũng biến mất theo.
Không lâu sau, Diệp Huyền xuất hiện tại Bất Châu Thần Sơn và đi tới chỗ địa tỉnh. Đứng từ bên trên nhìn xuống chỉ thấy một màu tối đen chứ chẳng trông thấy gì cả!
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, Trấn Hồn Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Lúc này, linh hồn của Thần Công cũng bay ra khỏi Trấn Hồn Kiếm. Thần Công nhìn xuống phía dưới, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Thái Nhất, có đó không?”
Một lát sau, một giọng nói bỗng truyền ra: “Thần Công!”
Thần Công trầm giọng nói: “Ta đưa Nhân Vương tới!”
Lúc này, một gương mặt hư ảo xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Thái Nhất!
Thái Nhất nhìn Diệp Huyền: “Nhân Vương thời nay à!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
Thái Nhất lại bảo: “Nói điều kiện của các hạ đi!”
Diệp Huyền liếc nhìn Thái Nhất, mỉm cười: “Rất đơn giản. Thứ nhất, sau khi các ngươi ra ngoài không được đi báo thù Thiên Đạo, ít nhất thì không được báo thù trước khi Ngũ Duy Kiếp đến! Thứ hai, sau khi ra ngoài, các ngươi phải hỗ trợ ta đối đầu với thượng giới!”
Thái Nhất nhìn hắn: “Ngươi quen biết Thiên Đạo!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Mới gặp qua hai lần mà thôi!”
Thái Nhất nói: “Dù ngươi không nói thì bọn ta cũng sẽ không tìm nàng ta báo thù! Năm xưa bọn ta có những hơn một trăm ngươi nhưng đều bại dưới tay nàng ta. Tới giờ bọn ta chỉ còn hai mươi chín người, nếu vẫn đi tìm nàng ta thì có khác gì đâm đầu vào chỗ chết?”
Diệp Huyền liếc nhìn Thái Nhất, cái tên này cũng biết suy nghĩ đấy!
Thái Nhất lại nói: “Còn về việc giúp ngươi đối phó với thượng giới thì ngươi là người cứu chúng ta ra ngoài, chúng ta nợ ngươi một ân tình, giúp ngươi cũng là điều nên làm. Có điều, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi ra tay hai lần, sau hai lần này chúng ta không ai nợ ai hết, ngươi thấy thế nào?”
Hai lần!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Thái Nhất khẽ gật đầu: “Thế thì làm phiền tiểu hữu rồi!”
Diệp Huyền liếc nhìn Thần Công, nhìn xem người ta khách sáo biết bao!
Đây mới giống một Chính Thần nè!
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, Nhân Vương Ấn bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đang định mở Nhân Vương Ấn thì đúng lúc đó, một luồng khí tức cực lớn bỗng cuộn trào từ trên nền trời. Ngay sau đó, một nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Người tới chính là Tôn Sứ!
Trông thấy Tôn Sứ, Diệp Huyền lập tức híp mắt lại.
Cái tên này cũng tới cơ à!
Thái Nhất liếc nhìn Tôn Sứ nhưng không lên tiếng.
Tôn Sứ khẽ mỉm cười: “Thái Nhất Chính Thần, chúng ta có thể giúp các ngươi ra ngoài.”
Thái Nhất nhìn Tôn Sứ: “Người của thượng giới?”
Tôn Sứ gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta không những có thể giúp ngươi ra ngoài mà còn có thể giúp ngươi báo thù!”
Sắc mặt Thái Nhất rất bình tĩnh: “Các ngươi muốn giúp chúng ta đối phó với Thiên Đạo?”
Tôn Sứ khẽ gật đầu: “Lúc này Thiên Đạo đang bị chúng ta nhốt!”
Diệp Huyền bỗng bật cười, song không lên tiếng.
Tôn Sứ liếc nhìn hắn: “Ngươi không tin à?”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Tin chứ, các ngươi lợi hại nhất, ha ha!”
Tôn Sứ nhíu mày, trong mắt hắn ta là sát ý!
Diệp Huyền nhìn về phía Thái Nhất: “Thái Nhất tiền bối, ngươi thấy thế nào?”
Thái Nhất trầm mặc.
Tôn Sứ lại bảo: “Thái Nhất, nếu như ngươi để hắn cứu thì đồng nghĩa với việc đối địch với thượng giới. Hơn nữa, người này còn không cho ngươi tìm Thiên Đạo báo thú, như vậy đủ để thấy mối quan hệ giữa hắn và Thiên Đạo!”
Thái Nhất liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tùy tiền bối muốn sao thôi. Nếu tiền bối muốn ta cứu thì ta sẽ cứu, nếu tiền bối muốn hắn ta cứu thì ta cũng sẽ không ngăn cản. Dù là địch hay là bạn thì ta đều chấp nhận hết!”
Thái Nhất quay đầu nhìn Tôn Sứ: “Ngươi nói các ngươi đang nhốt Thiên Đạo?”
Tôn Sứ gật đầu.
Thái Nhất lại hỏi: “Tại sao không giết nàng ta đi?”
Tôn Sứ mỉm cười: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn!”
Thái Nhất lắc đầu: “Các ngươi nghĩ đơn giản về nàng ta quá rồi! Nàng ta để các ngươi nhốt thì chỉ có một khả năng, đó chính là nàng ta cố ý để các ngươi làm vậy, sau đó nhìn các ngươi chết theo các kiểu khác nhau!”
Tôn Sứ nhìn Thái Nhất, bật cười: “Thái Nhất, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ càng! Một lựa chọn thôi có thể khiến các ngươi vạn kiếp bất phục!”
Lúc này, Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Ta không cưỡng ép Thái Nhất tiền bối. Vẫn là câu nói đó, Thái Nhất tiền bối tự lựa chọn đi!”
Thái Nhất liếc nhìn Thần Công: “Ngươi thấy ai được?”
Thần Công!
Nghe vậy, Tôn Sứ bỗng nhếch miệng!
Thần Công cùng một giuộc với hắn ta mà!
Thế nên đương nhiên đối phương sẽ chọn hắn ta!
Mà lúc này, Thần Công lại chỉ vào Diệp Huyền: “Ta chọn hắn!”
Tôn Sứ sững sờ.
Thái Nhất liếc nhìn Thần Công: “Tại sao?”
Thần Công trầm giọng nói: “Hắn có nhiều chỗ dựa!”
Diệp Huyền: “…”