Chương 1926. Ta chỉ muốn vũ trụ bình yên
Chương 1926. Ta chỉ muốn vũ trụ bình yên
Chương 1926: Ta chỉ muốn vũ trụ bình yên
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng quay đầu nhìn về phía A Mục và Thiên Đạo.
Bởi lẽ những Âm Ám sinh linh xung quanh không chết thì cũng chạy trốn nên hiện giờ người cách Diệp Huyền gần nhất là Thiên Đạo và A Mục!
Thấy Diệp Huyền liếc mắt tới, sắc mặt A Mục lập tức thay đổi, bởi lẽ nàng cảm nhận được sát ý vô cùng mạnh từ hắn!
Diệp Huyền bỗng biến mất ngay tại chỗ, sau đó một đường kiếm quang bay vụt đi.
A Mục chau mày, hắn không nhận ra nàng nữa rồi sao?
Đúng lúc đó, Thiên Đạo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt A Mục. Diệp Huyền đâm thẳng kiếm về phía trán Thiên Đạo, thế nhưng thanh kiếm của hắn đã dừng lại khi chỉ còn cách trán nàng khoảng nửa trượng!
Diệp Huyền bỗng gào lên, đâm mạnh kiếm về phía trước.
Mũi kiếm của hắn đi qua khiến không gian trở nên lồi lõm, song chưa đến mức vỡ tan. Hơn nữa, kiếm của hắn vẫn chưa thể tiến bộ thực sự!
Lúc này, Thiên Đâọ đột nhiên búng ngón tay về phía mũi kiếm của Diệp Huyền.
Ầm!
Thanh kiếm của Diệp Huyền khôi phục lại vẻ bình thường bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Không chỉ có vậy, huyết hồng xung quanh người hắn cũng dần tản đi. Không lâu sau, Diệp Huyền và Thiên Tru Kiếm đã khôi phục lại vẻ bình thường, hắn còn ngã nhào xuống đất!
A Mục vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy.
Thiên Đạo khẽ mỉm cười: “Hắn không sao đâu, chỉ là vừa rồi sức mạnh quá lớn nên giờ hắn hơi yếu mà thôi!”
A Mục nhìn nàng: “Cảm ơn!”
Thiên Đạo vỗ tay, bật cười: ‘Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ mà thôi. Ta còn có việc nên đi trước đây! À, các ngươi cũng mau chóng rời đi đi! Tí nữa nếu Thượng Chủ mà đến thì chắc chắn hắn ta sẽ tức chết cho mà coi!”
Nói đoạn, Thiên Đạo bèn liếc nhìn Âm Ám giới một cái rồi lắc đầu: “Ôi thảm thật đấy, ha ha…”
Dứt lời, nàng bèn quay người rời đi. Nàng đi rất chậm, thế nhưng A Mục lại cảm giác nữ nhân này càng lúc càng cách xa mình.
Rốt cuộc nữ nhân này là ai?
A Mục lắc đầu, thu hồi tâm tư rồi ôm lấy Diệp Huyền, nàng nhìn về phía Đệ Cửu và Lâm Tiên.
Lâm Tiên liếc nhìn hướng Thiên Đạo vừa rời đi rồi hỏi: “Là nữ nhân kia sao?”
A Mục mỉm cười: “Nàng ta không nói, chúng ta cũng đừng hỏi nữa!”
Lâm Tiên gật đầu.
A Mục đưa Diệp Huyền rời đi.
Lâm Tiên cũng rời đi theo, thế nhưng Đệ Cửu thì vẫn ở lại.
A Mục nhìn Đệ Cửu: “Cô nương, không đi cùng sao?”
Đệ Cửu chớp mắt: “Các ngươi đi đi! Ta sợ ta nhịn không được lại xông lên giết các ngươi!”
A Mục và nàng: “…”
Đệ Cửu bỗng lên tiếng: “Ta rất nghiêm túc đấy!”
A Mục chớp mắt: “Ngươi muốn giết chúng ta?”
Đệ Cửu gật đầu: “Ta có suy nghĩ như vậy đấy, đã thế còn muốn thực hiện nữa!”
A Mục lấy làm lạ: “Tại sao?”
Đệ Cửu nhìn nàng: “Bởi vì các ngươi là nhân loại!”
A Mục kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi không phải?”
Đệ Cửu hừ một tiếng, sau đó quay người biến mất.
A Mục ngỡ ngàng, nhìn Lâm Tiên: “Ta có nói sai gì sao?”
Lâm Tiên nhún vai, nàng cũng chẳng hiểu gì.
A Mục do dự một lát rồi nói: “Nàng ta sẽ không sao chứ?”
Lâm Tiên lắc đầu: “Thực lực của nàng ta cũng mạnh, người bình thường không phải đối thủ của nàng ta đâu!”
A Mục chỉ vào đầu mình rồi nói: “Nhưng mà ta thấy nàng ta có hơi không bình thường!”
Lâm Tiên: “…”
Một lát sau, hai người bèn đưa Diệp Huyền rời đi.
…
Trên bầu trời Đại Hoang quốc, Thượng Chủ vẫn đang giao thủ với Tiểu Đạo, hắn ta hoàn toàn bị Tiểu Đạo áp chế, lúc này trên người đã có rất nhiều vết thương.
Vụt!
Đúng lúc ấy, một cách tay của Thượng Chủ bỗng bay đi, máu tươi đầm đìa!
Tiểu Đạo đang định ra tay một lần nữa thì Thượng Chủ bỗng gào lên. Hắn ta quay người lại, không gian ngay lập tức nứt vỡ. Thượng Chủ tiến vào không gian, Tiểu Đạo đang định ra tay ngăn cản thì đúng lúc đó, một nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt nàng.
Người tới chính là Thiên Đạo!
Trông thấy Thiên Đạo, Tiểu Đạo bèn nhíu mày: “Ngươi làm gì thế?”
Thiên Đạo liếc nhìn nàng: “Ngươi tiếp tục ra tay là vết thương của ngươi sẽ trầm trọng thêm đấy!”
Tiểu Đạo chẳng tỏ vẻ gì cả, phía sau nàng là một đống thi thể.
Thiên Đạo khẽ nói: “Tiểu Đạo, tại sao ngươi lại nhúng tay vào cuộc phân tranh này?”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Nhiều khi phải bỏ ra thì mới thu lại được! Đương nhiên, mới nãy ta ra tay là bởi ta ngứa mắt hắn ta, ta đã nể mặt hắn ta như vậy rồi mà hắn ta chẳng coi ta ra gì cả!”
Thiên Đạo mỉm cười: “Điều này bình thường mà, dẫu sao thì hắn ta cũng không biết thực lực thật sự của ngươi!”
Tiểu Đạo nhìn nàng: “Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang muốn lợi dụng Diệp Huyền để đối phó với thượng giới. Còn về Âm Ám giới với những thượng thần này thì ngươi chẳng để vào mắt!”
Thiên Đạo khẽ cười: “Ngươi đoán đúng rồi đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn xung quanh: “Kẻ địch của vũ trụ này không chỉ có mỗi mình thượng giới!”
Tiểu Đạo chau mày: “Bên Kiếm Tông.”
Thiên Đạo gật đầu.
Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Bên đó chẳng phải có Kiếm Tông chống đỡ hay sao?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Nhỡ đâu bọn họ không chống đỡ được thì sao? Phải biết rằng tông chủ của bọn họ không có ở đó.”
Tiểu Đạo trầm mặc.
Thế sự nào có gì là tuyệt đối!
Nếu như Kiếm Tông không chống đỡ được…
Tiểu Đạo nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì thượng giới đã liên thủ với mấy người kia rồi, bên đó phụ trách kiềm chân Kiếm Tông, còn bọn họ phụ trách giải quyết Diệp Huyền!”
Tiểu Đạo nhìn nàng: “Ngươi có dự định gì?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Ta chỉ muốn vũ trụ này bình yên, những thứ khác thì ta chẳng có ý kiến gì cả!”