Chương 1931. Ta đợi ngươi lâu rồi
Chương 1931. Ta đợi ngươi lâu rồi
Chương 1931: Ta đợi ngươi lâu rồi
Bầu không khí không ngừng thay đổi giữa thực và ảo. Dần dần, không gian xung quanh mấy người Diệp Huyền bỗng cuộn trào.
Diệp Huyền rút kiếm ra!
Tuy nhiên đường kiếm của hắn lại bổ vào không trung. Kiếm khí xuất hiện nhưng lại biến mất ngay!
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyền khẽ chau mày.
Bên cạnh hắn, Thái Nhất nói: “Đây chính là Phá Hư! Hiện giờ không gian mà chúng ta đang ở là hư chứ không phải là thực. À không, chỉ có không gian của hắn ta mới là thực thôi. Tình hình hiện giờ đang bất lợi với chúng ta!”
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi bước lên phía trước, sử dụng Kiếm Vực.
Khi Kiếm Vực xuất hiện, hắn sững sờ.
Dưới Kiếm Vực, hư chính là hư, thật chính là thật!
Hắn sững sờ, ngay sau đó lại đột nhiên hiểu được thế nào gọi là Phá Hư…
Hư? Thực?
Hư thực của hắc bào lão giả dưới Kiếm Vực của Diệp Huyền như một nữ tử không mặc y phục vậy, tất cả mọi thứ đều bị nhìn thấu, không còn một bí mật nào hết. Thế nhưng, mặc dù hắn đã nhìn thấu mọi thứ nhưng vẫn không cảm nhận được dư vị của nó.
Giống như một thiếu niên đã độc thân nhiều năm đang nhìn một nữ tử không một mảnh vải che thân, cái gì cũng đã nhìn rõ, thế nhưng vẫn không thể hiểu được cái thú vui nguyên thủy nhất, bởi lẽ thiếu niên ấy chỉ được nhìn chứ không được trải nghiệm!
Sốt sắng!
Lúc này Diệp Huyền vô cùng sốt sắng, hắn muốn thử cảm giác giữa hư và thực đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!
Hắn biết, hắn chỉ cách Phá Hư một bước chân, chỉ cần bước nốt một bước chân này là hắn có thể đạt tới Phá Hư!
Mặc dù nghe thì có vẻ hoang đường nhưng dẫu sao thì hắn vẫn chỉ là một Luân Hồi cảnh, thế nhưng Diệp Huyền rất rõ, chuyện này hoàn toàn có khả năng!
Bên trong Kiếm Vực, Diệp Huyền càng lúc càng sốt sắng!
Đúng lúc đó, một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Người này chính là hắc bào lão giả, hắn ta lập tức đánh một chưởng về phía đầu của Diệp Huyền!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào một chưởng của lão giả. Hắn ta đánh rất chậm, chậm đến mức có hơi không chân thực, thế nhưng khi một chưởng của hắn ta ập đến ngực hắn thì lập tức…
Uỳnh!
Diệp Huyền lập tức lùi ra sau cả ngàn trượng!
Bên ngoài Kiếm Vực, mấy người Thái Nhất hoàn toàn không thể ra tay. Lúc này bọn họ như đang ở một thế giới cách biệt vậy, kì lạ vô cùng!
Khi Diệp Huyền dừng lại, hắc bào lão giả lại xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười.
Hắc bào lão giả lại đánh một chưởng!
Diệp Huyền cũng đánh một chưởng!
Trông thấy hắn ra tay, hắc bào lão giả lập tức sững sờ. Trong mắt hắn ta là vẻ không thể tin được.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, bốn bề xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Ngay sau đó, không gian bốn phía bỗng rung chuyển và vỡ nát, biến thành một màu đen thui!
Lúc này, Diệp Huyền lùi về phía sau. Toàn thân hắn nứt toác, máu tươi tuôn ra!
Thế nhưng hắn vẫn đang cười!
Cười rất vui vẻ!
Ngược lại, vẻ mặt hắc bào lão giả thì lại vô cùng nghiêm trọng, hắn ta nhìn Diệp Huyền chằm chằm: “Sao có thể?”
Hắc bào lão giả nhìn hắn, trong mắt là sát ý!
Hắn ta biết, thiếu niên trước mắt này mà chết thì Âm Ám giới cũng diệt vong theo!
Lĩnh ngộ vượt giới?
Quá điên cuồng rồi!
Hắc bào lão giả chầm chậm siết chặt tay, chỉ trong chốc lát không gian bốn phía lập tức trở nên hư ảo.
Diệp Huyền cảm nhận được sát ý của hắc bào lão giả, bỗng nhiên nói: “Rút!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Mấy người Thái Nhất nghe thấy hắn nói vậy bèn quay người chạy luôn.
Thấy Diệp Huyền chạy, hắc bào lão giả lập tức sững sờ, cái tên này không đánh nữa hả?
Hắc bào lão giả sững sờ cũng là lúc Diệp Huyền biến mất.
Hắn ta không đuổi theo, bởi lẽ hắn ta không thể tồn tại quá lâu, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Ở phía dưới, Thượng Chủ xuất hiện trước mặt hắc bào lão giả, trầm mặc nói: “Sao thế?”
Hắc bào lão giả quay đầu nhìn Thượng Chủ, dần dần hắn ta càng lúc càng hư ảo, một lúc sau thì biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt Thượng Chủ vô cùng khó coi.
Hắn ta biết, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!
Bởi vì hắn ta cảm nhận được cảm xúc của hắc bào lão giả có hơi khác lạ.
Rốt cuộc là đã xảy ra điều gì mà lại khiến lão giả phải kiêng kị như vậy?
Thượng Chủ nhìn về phía mà Diệp Huyền vừa chạy đi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Sau một hồi trầm mặc, hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này, hắn ta chỉ có thể hi vọng người của thượng giới mau chóng tới.
Bởi vì hiện giờ Âm Ám giới không thể ngăn được Diệp Huyền nữa rồi.
…
Thượng giới.
Trên một hư không, một nữ tử mặc váy trắng bay đi. Nơi mà nàng đi qua, không gian không ngừng nứt vỡ…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phía trước nữ tử này bỗng có một lão giả. Lão giả ôm kiếm, nhìn nữ tử: “Cuối cùng thì ngươi cũng tới! Ta đợi ngươi cũng lâu rồi.”
Nói đoạn, hắn ta bèn rút kiếm chĩa thẳng về phía nữ tử váy trắng: “Đỡ một kiếm của lão phu mà không chết thì lão phu sẽ cho ngươi qua con đường này!”