Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 242 - Chương 1932. Không Phải Nơi Có Thể Đến

Chương 1932. Không phải nơi có thể đến Chương 1932. Không phải nơi có thể đến

Chương 1932: Không phải nơi có thể đến

Trên tinh không, lão giả cầm kiếm đứng tại chỗ. Trên người hắn ta không có kiếm ý và cũng chẳng có kiếm khí. Thế nhưng hắn ta đứng đó như một chúa tể của tinh không này.

So với hắn ta thì nữ tử váy trắng trông có vẻ mỏng manh hơn nhiều, nàng cứ như một chiếc lá giữa đại dương mênh mông vậy.

Lão giả chỉ kiếm vào nữ tử, hắn ta đang định nói gì đó thì đúng lúc này, nữ tử váy trắng đã ở ngay phía sau hắn ta.

Lão giả híp mắt lại, đang định rút kiếm thì đúng lúc ấy, nữ tử váy trắng lại biến mất.

Nàng còn chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái!

Khoảnh khắc ấy, lão giả tức giận vô cùng!

Dám ngó lơ hắn ta cơ à!

Lão giả lập tức rút kiếm ra, tuy nhiên đúng lúc đó, hắn ta bỗng trợn trừng hai mắt. Ngay sau đó, cổ họng của lão giả xuất hiện một vết rách, máu tươi tuôn ra.

Lão giả hóa đá ngay tại chỗ.

Nàng xuất kiếm lúc nào vậy?

Kiếm đạo gì thế này?

Đến cả kiếm mà hắn ta cũng không đỡ được?

Tại sao hắn ta không hề biết nàng ra tay lúc nào?

Môt loạt câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu của lão giả.

Tuy nhiên không câu hỏi nào là có đáp án cả!

Bên trong tinh không, lão giả cứ đứng đờ ra. Mặc dù chỉ là một vết rách nhưng nó đã xóa nhòa hết thảy những gì mà hắn ta cố gắng, bao gồm cả nhân quả và đương nhiên là cả luân hồi chi lộ của hắn ta.

Kiếm này không giết hắn ta mà là cướp hết tất cả của hắn ta!

Điều này còn đáng sợ hơn rất nhiều!

Đôi mắt trợn tròn của lão giả ngập tràn vẻ hoang mang…

Kiếm gì thế không biết!



Bên trên tinh không, nữ tử váy trắng xé rách không gian,

Vẻ mặt nàng lạnh lùng vô cùng trông cứ như một sát thủ vô tình.

Không lâu sau, nàng bèn biến mất.



Vu tộc.

Diệp Huyền trở về Vu thành rồi lập tức bế quan.

Trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm hai mắt lại. Lúc này trong đầu hắn toàn là cảnh tượng giữa mình và hắc bào lão giả!

Phá Hư!

Diệp Huyền biết, đây chính là cơ hội của hắn!

Vượt giới lĩnh hội?

Điều này nghe có vẻ hoang đường nhưng đây là chuyện hòa toàn có thể xảy ra!

Phải có ước mơ!

Phải dám ước mơ!



Bên ngoài cửa, A Mục nhìn căn phòng của Diệp Huyền, trong mắt ngập tràn vẻ hiếu kì.

Sau khi trở về, mặc dù Diệp Huyền bị thương nhưng trông hắn lại rất vui.

Lúc này, thần sư bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh A Mục, nàng liếc nhìn căn phòng của Diệp Huyền rồi hỏi: “Hắn đang làm gì thế?”

A Mục khẽ nói: “Hình như là sắp đột phá!”

Đột phá!

Thần sư chớp mắt: “Lại đột phá nữa hả?”

A Mục gật đầu: “Lợi hại nhỉ?”

Thần sư: “…”

A Mục nhìn A Thiến: “Có chuyện gì không?”

A Thiến gật đầu: “Muốn bàn bạc với hắn chút chuyện!”

A Mục hỏi: “Chuyện gì?”

A Thiến nói: “Đợi hắn ra ngoài đã!”

A Mục gật đầu: “Tình hình Thiên tộc thế nào rồi?”

A Thiến nói: “Phần lớn đều đang trị thương, cũng may là có tử khí của hắn chứ không thì không thể hồi phục được trong thời gian ngắn!”

Nói đoạn, nàng lại nhìn A Mục: “Thượng giới đã có người nhúng tay vào rồi đấy, Thiên Đạo thì đứng một bên nhìn, ta thấy chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, phải làm chút gì đó!”

A Mục chớp mắt: “Làm gì giờ?”

A Thiến nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hay là chúng ta chuyển tới Kiếm Tông đi! Lần nước vị kiếm tu kia chẳng bảo chúng ta tới Kiếm Tông làm khách còn gì? Ta thấy chúng ta có thể tới đó chơi!”

A Mục trầm giọng nói: “Nhưng mà hình như hắn ta không nói địa chỉ!”

A Thiến chớp mắt: “Đúng ha! Hắn ta không nói địa chỉ lại còn bảo chúng ta tới chơi…”

A Mục: “…”



Trong phòng, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên mặt đất, lúc này hắn đã nhập định!

Khoảng hai canh giờ sau, hắn bỗng mở mắt rồi đứng dậy, sau đó thi triển Kiếm Vực. Một lát sau, Diệp Huyền chầm chậm siết chặt tay phải, ngay sau đó không gian bên trong Kiếm Vực lập tức trở nên hư ảo!

Thấy vậy, hắn hưng phấn không thôi!

Phá Hư!

Hiện giờ hắn đã có thể làm đến Phá Hư rồi!

Thế nhưng phải mượn Kiếm Vực với có thể làm được!

Nếu không có Kiếm Vực thì hắn không thể tiến vào trạng thái Phá Hư.

Nói một cách nghiêm khắc hơn thì là hắn vẫn chưa được tính là cường giả Phá Hư cảnh, thế nhưng hắn có năng lực của Phá Hư cảnh.

Diệp Huyền bật cười, sau đó rời khỏi căn phòng.

Bên ngoài, A Mục và A Thiến đã đợi hắn từ lâu.

Diệp Huyền nhìn A Thiến: “Thần sư!”

A Thiến khẽ gật đầu, nàng quan sát Diệp Huyền một lượt: “Đột phá rồi hả?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cũng coi như là đột phá! Thu hoạch được rất nhiều điều!”

A Thiến mỉm cười: “Chúc mừng nhé!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Thần sư có chuyện gì sao?”

A Thiến gật đầu: “Ta tới là muốn bàn với ngươi về tương lai của chúng ta!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, Dị Thú Kinh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn nhìn Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh nói: “Các ngươi cứ nói đi, ta nghe!”

A Thiến trầm mặc: “Người của thượng giới chắc chắn sẽ không chịu thôi, hiện giờ bọn họ chưa ra tay là bởi đã chịu thiệt hai lần, học khôn rồi! Thế nhưng lần sau chắc chắn bọn họ sẽ chuẩn bị đẩy đủ hơn…”

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía Diệp Huyền: “Thế nên chúng ta phải chuẩn thật tốt từ trước!”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhưng hiện giờ có một vấn đề là chúng ta còn chẳng biết họ ở đâu!”

A Thiến nói: “Tiểu Đạo biết!”

Đúng lúc đó, Tiểu Đạo bỗng nhiên xuất hiện. Nàng liếc nhìn mọi người: “Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện phản công nữa! Nơi của bọn họ không phải chỗ các ngươi có thể đến đâu!”
Bình Luận (0)
Comment