Chương 1933. Không còn ở thế giới này nữa
Chương 1933. Không còn ở thế giới này nữa
Chương 1933: Không còn ở thế giới này nữa
Diệp Huyền chau mày: “Thế tại sao bọn họ có thể xuống đây?”
Tiểu Đạo nói: “Ngươi thấy bọn họ xuống rồi à? Hiện giờ bọn họ đều chưa thực sự xuống đâu đấy!”
Diệp Huyền bỗng nhiên hỏi: “Bọn họ không xuống được?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải, bọn họ có thể xuống, thế nhưng sẽ phải trả một cái giá cực lớn, trong đó có một điều là cảnh giới của bọn họ sẽ bị áp chế!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao lại bị áp chế?”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Vũ trụ pháp tắc! Vũ trụ này có một vài pháp tắc, không thể vi phạm được!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Vũ trụ pháp tắc? Ai tạo ra…”
Tiểu Đạo đột nhiên lên tiếng: “Dừng dừng, ta không chịu nổi ngươi nữa rồi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Vũ trụ pháp tắc không phải do ai tạo ra và vốn nó đã tồn tại rồi. Như kiểu thế giới này ấy, sẽ có gió có mưa, có ban ngày ban đêm, có bốn mùa… Đó là quy luật của vũ trụ! Nơi này và thượng giới đều có vũ trụ pháp tắc, pháp tắc này tồn tại tự nhiên hay là do con người tạo ra thì ta cũng không đi sâu nghiên cứu, như kiểu ngươi sẽ đi nghiên cứu về ban ngày và ban đêm sao?”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn cũng đâu rảnh rỗi, sao phải đi nghiên cứu cái này?
Lúc này, Tiểu Đạo bỗng nói: “Tiên tri sẽ nghiên cứu đấy, hơn nữa còn nghiên cứu rất kĩ.”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Hắn ta nghiên cứu làm gì?”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Nói theo cách của hắn ta thì là để theo đuổi chân lí!”
Diệp Huyền chau mày: “Chân lí?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta là một học giả!”
Diệp Huyền còn đang định hỏi gì đó thì A Mục bỗng trừng mắt nhìn hắn: “Hỏi vào trọng tâm!”
Diệp Huyền cười tươi rói: “Tiểu Đạo cô nương, ban nãy ngươi nói người của thượng giới sẽ bị áp chế cảnh giới khi xuống đây sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Người có thực lực càng mạnh thì càng bị áp chế nhiều hơn. Đây cũng là lí do tại sao bọn họ không đích thân xuống đây mà lợi dụng người của thế giới này để đối phó với các ngươi. Không phải bọn họ không muốn xuống mà là bọn họ mà xuống sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Thế nhưng nếu bọn họ không từ bỏ thư ốc thì vẫn sẽ không chịu ngừng lại đâu!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Như vậy cũng có nghĩa là bọn họ vẫn sẽ tiếp tục phái người xuống đây, đúng không?”
Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Kết quả xấu nhất sẽ là bọn họ đích thân xuống nơi này! Nếu bọn họ có một cách đặc biệt nào đó để không bị áp chế cảnh giới nữa thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm lớn đó!”
Diệp Huyền trầm mặc: “Thực lực của chỗ chúng ta có khác biệt nhiều so với thượng giới không?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Cũng không lớn lắm! Chỗ bọn họ không đặc biệt hơn chỗ chúng ta là bao. Đương nhiên, ta chỉ nói về phương diện văn minh võ đạo!”
Diệp Huyền sững sờ.
Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Nhưng người ta đông người lắm, mà người nào cũng mạnh! Nếu ở trên đó thì chút thực lực này của các ngươi chẳng là gì đâu!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Tiểu Đạo cô nương rất hiểu biết về trên đó nhỉ?”
Tiểu Đạo nói: “Hiểu lắm! Sao nào, ngươi có ý kiến hả?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiểu Đạo cô nương cũng tới từ trên đó à?”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi còn muốn hỏi nữa không đấy?”
Diệp Huyền: “…”
A Mục trừng mắt nhìn hắn, sau đó hỏi Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có ý kiến gì không?”
Tiểu Đạo trầm mặc một hồi rồi nói: “Hiện giờ có ba điều các ngươi cần phải quan tâm. Điều thứ nhất đó chính là bọn họ sẽ tìm mọi cách để phái cường giả xuống đây cá chết lưới rách với các ngươi. Nếu bọn họ làm như thế thì bên chịu tổn thất nhiều nhất sẽ là các ngươi. Đương nhiên, bọn họ cũng phải chịu tổn thất.
Điều thứ hai là bọn họ sẽ liên thủ với mấy âm linh mà Kiếm Tông đang trấn thủ, à không, bọn họ đã liên thủ rồi! Mặc dù thực lực của Kiếm Tông lớn mạnh nhưng nếu bọn họ trợ giúp mấy âm linh kia thì Kiếm Tông vẫn gặp nguy hiểm, bởi lẽ hiện giờ tông chủ Kiếm Tông đang không ở Kiếm Tông.”
Diệp Huyền chau mày: “Những âm linh kia mạnh đến vậy cơ à?”
Tiểu Đạo nói: “Ngươi thấy sao? Nếu như không mạnh thì Kiếm Tông có cần phải trấn thủ bao nhiêu năm nay không? Cái đáng sợ nhất ở mấy âm linh đó là bọn họ có thể biến tất cả trở thành âm linh, chỉ cần bị bọn họ chạm vào là sẽ trở thành đồng bọn với bọn họ. Có thể nói, để ngăn chặn được bọn họ thì ít nhất phải là cường giả Luân Hồi cảnh, dưới Luân Hồi cảnh không có tác dụng trước bọn họ đâu!”
A Mục nhíu mày: “Mạnh vậy cơ á?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Không phải mạnh bình thường thôi đâu, mấy âm linh này có một năng lực đặc biệt vô cùng kinh khủng! Ta cho các ngươi hay, đừng nói là thế giới này, dù có là thượng giới cũng không ngăn chặn được mấy âm linh này. Nơi mà âm linh đi qua thì dù có là bộ tộc nào, sinh linh nào cũng sẽ biến thành đồng bọn của bọn họ!”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn trở nên nghiêm trọng!
Năng lực này đúng là quá kinh khủng, à không, nói thẳng là quá biến thái đi ấy chứ!
Có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ mà tới vũ trụ này thì vũ trụ này coi như xong đời rồi còn gì?
Lấy gì để mà đối đầu với bọn họ chứ?
Lúc này, A Thiến bỗng lên tiếng: “Tại sao Kiếm Tông có thể đối phó được vậy?”
Tiểu Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Bởi vì tông chủ Kiếm Tông rất giỏi, ngày xưa một mình hắn ta đã giết gần nghìn vạn âm linh. Một mình hắn ta có thể khiến toàn bộ Âm Linh tộc lùi bước, tộc trưởng Âm Linh tộc thời đó đều bị hắn ta chém chết!”
Nói đoạn, hình như Tiểu Đạo lại nhớ đến chuyện cũ nào đó, nàng nghẹn ngào: “Trận chiến ấy là lần đầu tiên Âm Linh tộc nếm phải trái đắng. Dưới sự theo dõi của nam nhân đó, Âm Linh tộc phải ngoan ngoãn rời khỏi vũ trụ này, còn chẳng dám ho he gì… Thế nhưng hiện giờ nam nhân đó đã không còn ở thế giới này nữa…”