Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 247 - Chương 1937. Ta Không Cần Nữa

Chương 1937. Ta không cần nữa Chương 1937. Ta không cần nữa

Chương 1937: Ta không cần nữa

Sau khi nữ tử váy trắng rời đi, hiện tại người mạnh nhất ở Ngũ Duy vũ trụ có lẽ là Thiên Đạo.

Mà rốt cuộc Thiên Đạo mạnh đến mức nào, điều này vẫn chưa ai biết.

Đây vẫn luôn là một câu đố!

Tiểu Đạo thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn về phía chân trời.

A La!

Một kiếm tu siêu cấp Phá Hư cảnh, sức chiến đấu đó dù có ở thượng giới không vô địch thì cũng có thể tung hoành khắp nơi rồi!

Thượng giới sẽ để A La đột phá một cách thuận lợi sao?

Tiểu Đạo trầm mặc hồi lâu, sau đó bèn quay người rời đi.

Ở một tinh không nào đó, một nữ tử đang chầm chậm bước đi. Trong tay nàng là một con cá nướng hơi vàng.

Nữ tử này chính là Thiên Đạo!

Đúng lúc đó, Thiên Đạo bỗng nhiên dừng bước. Nàng quay đầu nhìn, một lát sau thì khẽ mỉm cười: “Chuẩn bị đột phá rồi hả?”

Nói đoạn, Thiên Đạo lắc đầu, quay người rời đi.

Trông dáng đi của Thiên Đạo có hơi cà lơ phất phơ, nàng vẫy con cá trong tay, trông chẳng giống một Thiên Đạo chút nào, ngược lại giống một thiếu nữ hơn.

Một lúc sau, nàng bèn biến mất.



Đại Hoang quốc.

Mấy người Diệp Huyền đã tới Đại Hoang quốc, quốc chủ Đại Hoang quốc bèn thở phào một hơi!

A La đã bước vào thời khắc then chốt trong quá trình đột phá. Lúc này mà có người đến làm loạn thì Đại Hoang quốc hoàn toàn không thể ngăn cản!

May mà Diệp Huyền đã đưa cường giả tới!

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo ở phía không xa: “Đại khái còn khoảng bao lâu nữa?”

Tiểu Đạo liếc nhìn về hướng mà A La ở, nói: “Nhiều nhất là ba ngày!”

Ba ngày!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nền trời. Ba ngày, liệu người của thượng giới có cho bọn họ ba ngày này không?

Sẽ không!

Đối phương chắc chắn sẽ không cho A La ba ngày này!

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một truyền âm phù bỗng nhiên biến mất.

Dù thế nào thì hắn cũng phải chuẩn bị thật tốt.



Ở một hư không nào đó, một lão giả hư ảo đang liếc nhìn phía dưới. Ánh mắt hắn ta sáng quắc, lập tức tiến thẳng tới Đại Hoang quốc!

Ánh mắt hắn ta hướng thẳng về nơi mà A La đang ở!

Hắn ta đã cảm nhận được một luồng khí tức kiếm đạo vô cùng mạnh!

A La!

Người của thượng giới cũng có tìm hiểu về nữ tử kiếm tu này!

Hiện giờ A La mới chỉ đang ở Chủ Tể cảnh, thế nhưng thực lực của nàng đã vô cùng kinh khủng. Nếu nàng lại đột phá nữa thì…

Nghĩ tới đây, lão giả không khỏi chau mày.

Dù thế nào cũng không thể để A La đột phá!

Lúc này, một nam tử trung niên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta.

Người này chính là Thượng Chủ của Âm Ám giới!

Lão giả liếc nhìn Thượng Chủ, Thượng Chủ nhìn xuống phía dưới: “Ngươi có dự tính gì không?”

Lão giả mỉm cười: “Đương nhiên là không thể để nàng ta đột phá rồi! Nữ tử này mà đột phá sẽ gây bất lợi cho chúng ta!”

Thượng Chủ chỉ xuống phía dưới: “Tiểu Đạo cũng ở đó, một mình nàng ta có thể đối phó với rất nhiều cường giả!”

Lão giả khẽ nói: “Còn phải xem là cường giả như thế nào nữa!”

Thượng Chủ đột nhiên nói: “Âm Ám giới của ta không ngăn cản được nàng ta!”

Hiện giờ hắn ta đã khôn hơn rồi, không muốn làm kẻ hi sinh nữa!

Lão giả mỉm cười: “Ngươi cứ xem là được!”

Thượng Chủ liếc nhìn lão giả, không đáp lời.



Đại Hoang quốc, ở nơi mà A La đang ở, khí tức ngày một lớn lên, bên trong luồng khí tức đó còn có cả khí tức kiếm đạo!

Khoảnh khắc ấy, các cường giả Đại Hoang quốc đều liếc nhìn về nơi đó!

A La sắp đột phá rồi!

A La là niềm kiêu hãnh của Đại Hoang quốc, nàng còn là niềm kiêu hãnh của Hàn Võ kỷ nữa!

Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Khoảng hai ngày sau, khí tức xung quanh A La càng lúc càng mạnh. Luồng khí tức đó chầm chậm lan khắp bầu trời, cả bầu trời như đang rung lên!

Lúc này, A Mục bỗng nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyền. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nói: “Ngũ Duy Kiếp cũng sắp tới rồi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng sợ, đến khi ấy nếu thực sự không đấu lại được thì ta sẽ thu ngươi vào trong tháp! Chúng ta trốn trong tháp, cái tháp này cứng lắm, chắc chắn có thể chịu đựng được Ngũ Duy Kiếp!”

A Mục chớp mắt: “Có thể sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Có thể!”

A Mục lại lắc đầu: “Ta còn có người trong tộc của mình, ta phải ở cùng bọn họ!”

Người trong tộc!

Diệp Huyền trầm mặc.

Tháp của hắn không thể chứa nhiều người như vậy được!

Hắn quay đầu nhìn về phía chân trời!

Nhắc đến tháp, Diệp Huyền bỗng nhớ tới Liên Thiển và Viêm Già. Hai người này nói là ra ngoài tìm Đạo Tắc mà giờ vẫn chẳng có tin tức gì cả!

Các nàng có bị lạc đường không nhỉ?

Đúng lúc ấy, một lão giả xuất hiện trên bầu trời Đại Hoang quốc.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, ngẩng đầu nhìn lão giả đó. Lão giả cũng nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Đưa thư ốc cho chúng ta rồi chúng ta sẽ rời đi, không làm phiền đến thế giới của các ngươi nữa. Chúng ta nói được làm được!”

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay, thư ốc bèn xuất hiện trước mặt lão giả.

Hắn mỉm cười: “Các ngươi cầm lấy đi! Ta không cần nữa!”

Mọi người: “…”

Tiểu Đạo ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Huyền. Nàng biết, cái tên này chắc chắn lại đang giở trò gì đó rồi…
Bình Luận (0)
Comment