Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 286 - Chương 1976. Không Nói Đến Nàng Ta Nữa

Chương 1976. Không nói đến nàng ta nữa Chương 1976. Không nói đến nàng ta nữa

Chương 1976: Không nói đến nàng ta nữa

A Mục nói: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Diệp Huyền khẽ nói: “Ta không hiểu nàng ta, cũng không đoán được rốt cuộc nàng ta đang muốn làm gì. Thế nhưng trực giác mách bảo ta rằng, trong một khoảng thời gian ngắn, nàng ta sẽ không phải kẻ địch của chúng ta đâu.”

A Mục trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Được, cứ loại nàng ta trước vậy! Thế thì hiện giờ kẻ địch thực sự của chúng ta chính là thượng giới và Âm Linh tộc. Thế nhưng chúng ta lại không biết gì về tình hình phía bọn họ! Hay nói một cách đơn giản là chúng ta đang ở thế bị động!”

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Cổ lão!”

Hắn vừa dứt lời thì một đường kiếm quang bỗng xuất hiện ở ngay bên cạnh. Người tới chính là Cổ lão!

Cổ lão liếc nhìn Diệp Huyền, trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Rất nhanh sau đó, gương mặt hắn ta hiện ra nét cười.

Hắn ta có thể cảm nhận được thiếu tông chủ nhà mình lại tiến bộ nữa rồi!

Diệp Huyền nhìn Cổ lão: “Cổ lão, ngươi có thể nói cho ta biết về Âm Linh tộc không?”

Nghe vậy, sắc mặt Cổ lão bèn trở nên nghiêm túc.

Một lát sau, Cổ lão khẽ nói: “Âm Linh tộc rất mạnh!”

Rất mạnh!

Ánh mắt Cổ lão toát lên vẻ tự hào: “Nếu như giao thủ với chúng ta, người Kiếm Tông chúng ta không sợ bọn họ, thế nhưng bọn họ mà lui về bảo vệ Âm Linh Giới thì chúng ta cũng phải bó tay. Âm Linh Giới vô cùng phức tạp, bởi lẽ nơi đó không có linh khí. Các kiếm tu của Kiếm Tông ta vào nơi đó xong sẽ không thể ở đó lâu được, không có linh khí không ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng lại ảnh hưởng cực lớn đối với chúng ta.

Hơn nữa, trong đó toàn là âm khí với tử khí. Sau khi vào đó, chúng ta phải sử dụng kiếm khí và kiếm ý của mình để đối phó với những tử khí, âm khí đó. Dưới tình thế ấy, chúng ta không những phải tiêu hao rất nhiều thể lực mà sức chiến đấu cũng giảm mạnh. Thế nên những năm này, chúng ta chỉ có thể trấn thủ mà không thể khiến bọn họ hoàn toàn biến mất!”

A Mục bỗng nhiên nói: “Năm xưa chắc tông chủ Kiếm Tông cũng có thực lực khiến bọn họ biến mất, đúng chứ?”

Cổ lão kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi! Với thực lực của tông chủ, đừng nói đến việc hủy diệt một Âm Linh tộc, dù có cả một trăm Âm Linh tộc thì cũng không thành vấn đề!

Thực ra, ngày xưa khi phát hiện ra Âm Linh tộc là chúng ta đã chuẩn bị để hủy diệt bọn họ rồi, bởi lẽ tộc này vô cùng đáng sợ! Mà ngày xưa sở dĩ hắn ta không hủy diệt hoàn toàn Âm Linh tộc là bởi hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất là khi ấy vô số cường giả của Âm Linh tộc đã liều mình kéo chân hắn ta, để Âm Linh tộc lui về Âm Linh Giới…”

Nói đến đây, sắc mặt Cổ lão bèn trở nên nghiêm nghị, hắn ta tiếp tục nói: “Thực ra tộc này vô cùng đoàn kết, đoàn kết đến mức vô cùng đáng sợ. Ngày xưa khi bọn họ phát hiện ra không thể địch lại tông chủ, tộc trưởng khi đó của Âm Linh tộc đã đưa cả trăm cường giả Quy Nguyên Phá Giới và gần ba trăm cường giả Phá Hư cảnh đỉnh phong, vô số tử sĩ của Âm Linh tộc cùng nhau tự hủy để bảo vệ Âm Linh tộc…

Nhiều cường giả tự hủy như vậy, tông chủ tuy không sợ nhưng cũng không thể không chặn lại, bởi lẽ nếu không ngăn chặn thì sức mạnh của bọn họ sẽ hủy diệt cả Ngũ Duy.”

A Mục đột nhiên trầm giọng nói: “Tông chủ nhà ngươi là cường giả Độn Nhất cảnh à?”

Cổ lão liếc nhìn A Mục, lắc đầu: “Ta cũng không biết, thực lực của tông chủ khi đó là một câu đố.”

A Mục trầm mặc.

Thực ra lúc này nàng đang vô cùng kinh ngạc.

Có hai điều khiến nàng kinh ngạc, điều thứ nhất là Âm Linh tộc sao mà có nhiều cường giả Quy Nguyên Phá Giới đến vậy, những hơn trăm người!

Điều này có nghĩa là gì?

Nếu hiện giờ có năm người tới đây thì e là bọn họ có thể đập bẹp rất nhiều thế lực ở Ngũ Duy!

Ngoài ra, bọn họ còn có hơn ba trăm cường giả Phá Hư cảnh đỉnh phong…

Đây rốt cuộc là chủng tộc gì?

Đương nhiên, điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa thì một mình tông chủ Kiếm Tông lại có thể đối đầu với bọn họ…

Lúc này, Cổ lão lại nói: “Thực ra, năm xưa tông chủ vẫn có năng lực để hủy diệt Âm Linh tộc, có điều không biết vì sao mà tông chủ đi rất vội, cực kì vội, chỉ để lại một câu nói rồi đi luôn.”

Diệp Huyền hỏi: “Câu nói gì?”

Cổ lão trầm giọng nói: “Trước khi đi, tông chủ đã lấy danh nghĩa của mình để triệu tập tất cả đệ tử Kiếm Tông trên khắp Ngũ Duy tới trấn thủ Kiếm Giới!”

Đi rất vội!

Diệp Huyền và A Mục nhìn nhau.

Chuyện gì lại có thể khiến tông chủ Kiếm Tông rời đi vội vàng như vậy?

Lúc này, Cổ lão lại nói: “Thiếu tông chủ, nữ tử váy trắng kia…”

Diệp Huyền nhìn Cổ lão: “Nàng ấy làm sao?”

Cổ lão cười khổ: “Nữ tử đó rất đáng sợ!”

Diệp Huyền hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy? Ta thấy nàng ấy cũng khá tốt đấy chứ!”

Cổ lão lắc đầu cười khổ: “Nàng ta thì tốt gì chứ… thiếu tông chủ không biết đấy thôi, nàng ta….”

Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn lên bầu trời như đang kiêng dè điều gì đó, sau đó lắc đầu: “Thôi, không nói về nàng ta nữa!”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, A Mục bỗng nhiên hỏi: “Cổ lão, bao nhiêu năm trôi qua vậy rồi mà Âm Linh tộc vẫn không dự định ra ngoài hay sao? Ý ta là bọn họ không có hành động gì tấn công Kiếm Giới?”

Cổ lão nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bọn họ không có hành động gì tấn công Kiếm Giới, có điều thỉnh thoảng bọn họ sẽ quấy nhiễu!”

Nghe vậy, sắc mặt A Mục bèn sầm xuống.

Cổ lão nhìn nàng: “Sao thế?”

A Mục trầm giọng nói: “Thực lực của Kiếm Tông rất mạnh nhưng lại ít người.”

Nói đến đây, nàng nhìn Diệp Huyền và bảo: “Tình hình không tốt đâu, nhất là hiện giờ, thượng giới có khả năng sẽ liên thủ với Âm Linh tộc.”

Đúng lúc đó, trước mặt Cổ lão bỗng xuất hiện một đường kiếm quang. Rất nhanh sau đó, kiếm quang tản đi, một giọng nói vang lên trong đầu hắn ta.

Một lát sau, sắc mặt Cổ lão bèn sầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment